Lúc Thẩm Vũ Tình dường như mới thấy tiếng động ngoài hành lang, theo phản xạ co rúm , bàn tay nắm lấy ống tay áo Giang Cảnh Hành càng siết chặt hơn.
Cô ngẩng mắt, rụt rè về phía Thẩm An Ninh, trong đáy mắt giấu một tia đắc ý và khiêu khích dễ phát hiện.
Giang Cảnh Hành cũng thấy động tĩnh ngoài cửa, nhíu mày theo hướng phát tiếng.
“Mẹ? An Ninh?”
Sau khi rõ hai ngoài cửa, theo bản năng rút tay áo đang Thẩm Vũ Tình nắm chặt .
khi thấy dáng vẻ yếu ớt hoảng sợ của Thẩm Vũ Tình, động tác khựng .
Anh nhíu mày về phía cửa:
“Sao hai tới đây?”
“Con bé , Vũ Tình về nước mà con cũng chẳng với một tiếng.”
Chung Phương thu vẻ cay nghiệt khi đối diện Thẩm An Ninh, mỉm bước phòng bệnh, hài lòng bàn tay Thẩm Vũ Tình đang nắm lấy tay áo Giang Cảnh Hành:
“Nếu lúc của Phó Trân trò chuyện với thì vô tình nhắc tới, còn chẳng tin tức của Vũ Tình nữa. Nghe con bé bệnh, xót xa c.h.ế.t , lập tức mua quà tới thăm nó!”
Vừa , bà gọi Thẩm An Ninh vẫn đang cứng ngắc ở cửa:
“Đứng ngây đó làm gì? Vào nhanh lên!”
Thẩm An Ninh lúc mới đè nén cảm xúc bước , đặt từng túi quà lớn nhỏ xuống.
“Cảm ơn bá mẫu.”
Thẩm Vũ Tình lúc mới buông tay áo của Giang Cảnh Hành , yếu ớt với Chung Phương:
“Sao bá mẫu mua nhiều quà như , cháu ngày nào cũng trong phòng bệnh, dùng tới …”
“Bệnh của con sớm muộn gì cũng sẽ khỏi.”
Chung Phương tươi, tới bên giường, nhiệt tình nắm tay Thẩm Vũ Tình:
“Con bây giờ gầy quá , bác mua cho con nhiều đồ bổ dưỡng, con nhớ bồi bổ cho , mặt mũi tròn trịa lên thì mặc váy cưới mới .”
“Đợi đến khi con khỏe , hôn lễ của con và Cảnh Hành…”
“Mẹ!”
Lời bà khiến Giang Cảnh Hành, đang chuẩn rót cho Chung Phương và Thẩm An Ninh, khẽ nhíu chặt mày:
“Mẹ linh tinh gì ?”
Chung Phương trợn mắt :
“Mẹ linh tinh chỗ nào?”
“Con và Vũ Tình vốn là một đôi, hôn ước lúc cũng là giữa hai đứa, chẳng ?”
Bà lạnh lùng liếc Thẩm An Ninh đang ở cửa, trong ánh mắt là khinh miệt:
“Năm đó con cưới cô chỉ vì lúc Vũ Tình mặt mà thôi. Bây giờ con dâu thật sự của nhà họ Giang về , thì cái đồ giả mạo dùng để chữa cháy năm đó cũng nên trở về vị trí của , nhường vị trí Giang phu nhân…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/giang-tong-phu-nhan-anh-hen-ho-voi-nguoi-khac-giang-canh-hanh/chuong-42-co-dinh-cu-the-ma-di-sao.html.]
“Đủ !”
Giang Cảnh Hành trầm giọng cắt ngang lời Chung Phương, ánh mắt vô thức dừng khuôn mặt Thẩm An Ninh.
Cô quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến hoảng hốt.
Trong mắt cô tức giận, cũng tủi .
Đôi mắt từng luôn nóng bỏng , lúc giống như hai giếng cổ tĩnh lặng gợn sóng.
Dường như cho dù Chung Phương gì nữa, cũng thể khuấy động cảm xúc của cô thêm nửa phần.
Cảm nhận ánh của Giang Cảnh Hành, Thẩm An Ninh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với .
Giọng của cô bình thản, lấy nửa điểm cảm xúc:
“Những lời dì Chung đúng, quả thật nên nhường vị trí .”
Nói xong, cô thu hồi ánh mắt, Giang Cảnh Hành với ánh phức tạp nữa, chút biểu cảm lấy từ trong túi xách bản thỏa thuận ly hôn sớm ký sẵn.
Tiếng giấy sột soạt vang lên trong gian yên tĩnh, đặc biệt chói tai.
Cô bước thẳng tới tủ đầu giường, đặt bản thỏa thuận ly hôn xuống bên cạnh chiếc cốc nước mà nãy Giang Cảnh Hành dùng để đút nước cho Thẩm Vũ Tình:
“Tôi ký .”
Giọng Thẩm An Ninh bình thản như đang một bản thông báo:
“Giang xem nếu vấn đề gì thì tìm thời gian làm thủ tục ly hôn với .”
Cô liếc ba trong phòng, cong môi lạnh:
“Tôi quấy rầy gia đình các ôn chuyện trò chuyện nữa. Tạm biệt.”
Nói xong, cô xoay bước nhanh khỏi phòng bệnh.
“An Ninh, đừng ——!”
Cùng lúc giọng Thẩm Vũ Tình đầy hoảng hốt vang lên phía , một tiếng “rầm!” nặng nề rơi xuống đất cũng vang theo.
Ngay đó là giọng lo lắng của Giang Cảnh Hành và Chung Phương:
“Vũ Tình!”
Thẩm An Ninh khẽ nhíu mày, nhưng bước chân hề dừng .
Những gì cần cô xong, những gì cần làm cô cũng làm xong.
Họ , còn liên quan gì tới cô nữa.
Đứng chờ thang máy một lúc, bước thang máy chuẩn đóng cửa thì cánh cửa một bàn tay khớp xương rõ ràng chặn .
Ngoài cửa thang máy là gương mặt giận dữ của Giang Cảnh Hành:
“Sáng nay Vũ Tình mới cấp cứu xong, cơ thể còn yếu, thấy cô rời nên giữ cô , kết quả ngã từ giường xuống!”
“Cô định cứ coi như chuyện gì xảy , thẳng như ?”