Nghe thấy lầu vang lên một tiếng “rầm—” đóng cửa, Giang Cảnh Hành chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c càng thêm bức bối.
Anh ném cà vạt vẫn thấy ngột ngạt, kéo bung thêm hai cúc áo sơ mi.
lúc , điện thoại rung lên hai tiếng, là tin nhắn của Phó Trân gửi tới —
【Đã tra rõ , tối nay chị dâu cùng một đoàn phim đến khách sạn Hoàng Triều ăn tối, mời là đạo diễn Trần Quân.】
【Chính là đạo diễn của bộ phim “Trầm Nịch Biển Sâu” mà chúng đang xem trọng đó, hôm nay cả ngày đoàn phim họ đều đang phỏng vấn diễn viên.】
【Tối nay chị dâu ăn tối cùng họ… chẳng lẽ cũng giống Thẩm Vũ Tình, làm diễn viên ?】
【Ngoại hình của chị dâu quả thật hợp để làm diễn viên, nhưng cô từng học diễn xuất bài bản, hơn nữa giới giải trí thì phức tạp, chị dâu đơn thuần, đó e rằng thích hợp…】
……
Thu điện thoại, Giang Cảnh Hành cau mày lên lầu.
Trong phòng tầng, Thẩm An Ninh tắm xong đồ ngủ, lên giường .
Có lẽ do tối uống khá nhiều nước trái cây, cô trằn trọc thế nào cũng ngủ .
Nghĩ đến chuyện ban ngày đồng ý với đạo diễn Trần việc thêm vai, cô dứt khoát lấy kịch bản , tựa đầu giường xem .
Bộ phim “Trầm Nịch Biển Sâu” là kịch bản cô khi kết hôn với Giang Cảnh Hành, đến nay hơn một năm, trong đó những chi tiết ngay cả bản cô cũng nhớ rõ nữa.
Muốn thêm một vai “mỹ nhân bệnh tật” mà ảnh hưởng đến mạch truyện tổng thể, cô vẫn nghiền ngẫm từ đầu.
Giang Cảnh Hành đẩy cửa phòng ngủ, đập mắt chính là dáng vẻ Thẩm An Ninh ôm kịch bản chăm chú .
Cô nghiêm túc, đến cả lúc mở cửa bước cũng hề .
Anh hiếm khi thấy cô trong trạng thái tập trung như .
Khi cô cúi mắt trang sách, xung quanh dường như cũng cô ảnh hưởng mà trở nên yên tĩnh đến mức khiến nỡ phát bất kỳ tiếng động nào để quấy rầy.
Anh cứ tại chỗ cô như , cũng bao lâu.
Cho đến khi tiếng thông báo điện thoại phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng.
Giang Cảnh Hành hồn, cúi mắt điện thoại.
Vẫn là tin nhắn của Phó Trân:
【Hỏi thăm , trong bữa tiệc tối nay đúng là vài diễn viên mới lấy lòng đạo diễn để giành vai diễn.】
【Chị dâu thật sự định tiến giới giải trí ?】
Tiếng thông báo đột ngột cũng cắt ngang dòng suy nghĩ của Thẩm An Ninh.
Cô cất kịch bản , khóe môi nhếch lên một nụ châm biếm:
“Giang tổng sợ bỏ trốn, khiến Vũ Tình của lấy tủy, nên đặc biệt chạy tới phòng canh chừng ?”
Giang Cảnh Hành bực bội ngẩng mắt cô:
“Giới giải trí thích hợp với em.”
Thẩm An Ninh sững , hiểu ý .
Đối diện ánh mắt nghi hoặc của cô, cau mày:
“Vũ Tình giới giải trí là vì đây cô học kịch , nền tảng diễn xuất, cũng mối quan hệ trong giới.”
“Còn em gì cả, đừng tưởng chỉ dựa một gương mặt ưa là thể làm diễn viên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/giang-tong-phu-nhan-anh-hen-ho-voi-nguoi-khac-giang-canh-hanh/chuong-29-dau-bung-roi-con-di-danh-nhau.html.]
Lúc , Thẩm An Ninh mới thực sự hiểu.
Cô lạnh lùng cong môi:
“Anh cho rằng, giống Thẩm Vũ Tình, giới giải trí làm diễn viên?”
Anh đúng là đề cao cô quá .
“Không ?”
Giang Cảnh Hành thản nhiên liếc qua cuốn kịch bản “Trầm Nịch Biển Sâu” trong tay cô:
“Nếu làm diễn viên, em hà tất khuya thế còn cầm kịch bản học?”
Thẩm An Ninh lười giải thích với .
Cô đặt kịch bản lên đầu giường tắt đèn:
“Tôi nghỉ ngơi , sang phòng khách ngủ .”
Trong bóng tối vang lên tiếng cửa đóng .
Nghe tiếng bước chân của dần xa, trong lòng Thẩm An Ninh khỏi dâng lên một nỗi chua xót.
Bên tai ngừng vang vọng câu khi nãy của ở lầu —
“Một khi em thương, thể sẽ ảnh hưởng đến việc ghép tủy.”
Thật nực .
Người chồng của cô quan tâm cô, lo lắng cho cô, chỉ vì trong thể cô tủy xương mà phụ nữ yêu nhất đang cần mà thôi.
Cô nhắm mắt , đặt tay lên bụng , cố gắng từ sinh mệnh nhỏ bé còn phát triển chỉnh tìm lấy một chút an ủi.
Không bao lâu trôi qua, trong cơn mơ màng, phía lưng bỗng nhiều thêm một .
Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của khiến cô theo bản năng cứ dựa sát gần.
“Đau bụng ?”
Anh ôm cô lòng, cảm nhận động tác một tay cô đặt lên bụng , khẽ cau mày.
Thẩm An Ninh đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, ý thức mơ hồ.
Cô vô thức gật đầu.
“Để .”
Anh rút tay cô , đặt bàn tay lớn của lên.
Thẩm An Ninh tật đau bụng kinh.
Trước mỗi cô đau đến trằn trọc cả đêm, đều đặt tay lên bụng cô, giúp cô nhẹ nhàng xoa bóp như thế .
Không là cách thật sự tác dụng chỉ là tác dụng tâm lý, mỗi giúp cô xoa như , cô đều nhanh chìm giấc ngủ.
Giang Cảnh Hành ôm cô, dịu dàng xoa bụng cho cô, bất lực thở dài:
“Cơ thể thoải mái, còn chạy đến khách sạn ăn uống, uống rượu, còn đ.á.n.h .”
Trong bóng tối, tựa đầu lên vai cô, hít lấy mùi hương quen thuộc cô, mắt hiện lên hình ảnh cô cãi vã với Hoàng lão bản ở khách sạn.
Trước đây vẫn luôn cho rằng cô là một cô gái dịu dàng, ngoan ngoãn, mềm mại yếu đuối.
Không ngờ rằng, hóa cô còn một mặt sắc bén, dũng cảm đến như …