Đồng nghiệp cô ta mua chuộc làm chứng giả, nói rằng cú đẩy của tôi khiến cô ta "sảy thai".
Trình Nghiễn lập tức đẩy tôi ngã xuống cầu thang ngay tại chỗ.
Bất chấp việc tôi bị gãy hai xương sườn và cánh tay phải, thế nhưng lại ép tôi kéo lê cái tay bó bột để chăm sóc "ngày có kinh" cho cô ta.
Trong những ngày đó, cô ta thường đột nhiên hét lên vào đêm khuya, nói rằng thai nhi đang đòi mạng cô ta.
Trình Nghiễn liền dùng máy sốc điện để tôi trải nghiệm "nỗi đau tương tự".
Cô ta bắt tôi quỳ xuống dùng miệng buộc dây giày cho cô ta, lấy cớ là "dạy dỗ quy củ".
Cố ý hất đổ bát thuốc, làm văng thứ thuốc nóng bỏng lên người tôi, sau đó lại ép tôi quỳ trên mảnh sứ vỡ để sắc thuốc.
Trình Nghiễn ở ngay phòng bên cạnh, nghe tiếng tôi kêu gào thảm thiết nhưng chưa từng xuất hiện một lần nào.
Khi cửa phòng bệnh được đẩy ra, Trình Nghiễn vòng tay ôm eo Lâm Mộng Dao bước vào.
Thấy ánh mắt tỉnh táo của tôi, trên mặt hắn thoáng hiện vẻ hoảng loạn, ngay lập tức thay bằng vẻ quan tâm giả tạo.
"Sao lại bất cẩn đến thế? Ngay trước cửa nhà mà cũng có thể xảy ra chuyện được."
Hắn cố ý tránh nhắc đến sự có mặt của Hứa Nhã Ninh.
"Ngày mai tôi phải ra nước ngoài rồi, Mộng Dao sẽ chăm sóc cô thật tốt."
Tôi nhìn màn biểu diễn vụng về của hắn, đột nhiên muốn cười.
Cái tên ngu ngốc này đến bây giờ vẫn còn nghĩ các nhân tình của hắn không biết về nhau.
Máu huyết dồn về, một cơn đau nhói thấu tim.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/giai-thoat/chuong-4.html.]
Trình Nghiễn hoàn toàn không hay biết, chỉ buông một câu “Về sẽ mang quà cho em” rồi xoay người rời đi.
Lâm Mộng Dao đứng bên giường bệnh, tay vuốt ve chiếc đồ lót ren rách nát trên người tôi.
“Chị đúng là nghe lời thật đấy, thảo nào Trình Nghiễn lại khen chị là một con ch.ó ngoan.” Tôi cười lạnh nhìn khuôn mặt đắc ý của Lâm Mộng Dao.
Cô ta đáp lại: “Tính toán mọi cách thì sao chứ? Giờ hắn đang ôm ấp Hứa Nhã Ninh ở Maldives ân ái, cô chẳng qua là con rệp đáng thương dùng xong thì vứt đi thôi.”
Ánh mắt Lâm Mộng Dao đột ngột lạnh đi, một cái tát khiến tai tôi ong lên.
Cô ta cúi người, véo cằm tôi: “Cái thằng em ngốc của cô, hôm nay cũng chuyển đến bệnh viện chúng tôi rồi đấy.”
Cô ta hài lòng nhìn khuôn mặt tôi tái mét.
Đọc tại Ổ Truyện nhé!
“Cửa sổ phòng bệnh tầng 18 thật sự rất lớn đấy, cô nói xem... một thằng ngốc có tự mình trèo lên để ngắm cảnh không nhỉ?”
Tôi run rẩy cả người, nắm chặt cổ tay cô ta.
“Cô dám!”
Ngón tay cô ta nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên mặt tôi.
“Vậy phải xem cô có nghe lời không đã.”
Tôi nghiến răng cúi đầu, em trai không thể xảy ra chuyện vào lúc này.
Ba năm trước, Trình Nghiễn đưa gia đình tôi về nhà từ tiệc cưới thì gặp tai nạn xe hơi.
Cha mẹ đã dùng chút sức lực cuối cùng đẩy tôi và em trai ra khỏi chiếc xe biến dạng.
Nhưng vì cứu Trình Nghiễn mà họ mãi mãi ở lại trong chiếc xe đang bốc cháy.
Đợi khi tôi tỉnh lại từ hôn mê, công ty mà cha mẹ đã dồn hết tâm huyết vào đã bị các chi nhánh phụ của gia tộc Trình chia nhau đến không còn gì.