Sau khi được một người phụ nữ đấu giá để giải vây,
Lâm Mộng Dao còn ép tôi phải dập đầu cảm ơn người mua ngay tại chỗ.
Sự thiên vị của Trình Nghiễn dành cho Lâm Mộng Dao từng khiến tôi nghĩ rằng ít nhất hắn cũng có vài phần thật lòng với cô ta.
Cùng một màn kịch đó lại tái diễn, chỉ là thay bằng một gương mặt trẻ hơn.
Ánh mắt hắn nhìn cô ta hệt như lúc hắn nhìn Lâm Mộng Dao năm xưa,
Còn những dày vò trút xuống tôi thì lại ngày càng thậm tệ.
Hứa Nhã Ninh khi khám sức khỏe ở trường thì phát hiện bị thiếu máu, hắn liền lôi tôi đến bệnh viện lấy m.á.u ngay trong đêm.
Cô ta phản đối nói m.á.u của tôi dơ bẩn.
Hắn kiên nhẫn dỗ dành cô ta: "Nín nào, anh không thể chấp nhận m.á.u của người đàn ông khác chảy vào cơ thể em được."
Nhưng vừa quay đầu lại, hắn đã lạnh giọng ra lệnh cho y tá: "Lấy đủ 1000cc, không cần quan tâm sống c.h.ế.t của cô ta."
Tôi ba lần ngất lịm đi, rồi lại bị véo cho tỉnh lại.
Thế nhưng hắn lại bỏ mặc tôi ở bệnh viện, đưa Hứa Nhã Ninh đi đảo để tịnh dưỡng.
Cuối cùng tôi cũng hiểu, hắn có đổi bao nhiêu nhân tình mới cũng chẳng sao cả.
Bởi vì trong trò chơi này, món đồ chơi vĩnh viễn không thay đổi, từ trước đến nay chỉ có mình tôi.
Chắc là gói hàng đã được gửi đến rồi, nửa đêm Hứa Nhã Ninh gọi điện đến làm ầm ĩ.
Trình Nghiễn thậm chí còn chưa kịp khoác áo khoác đã xông ra ngoài dỗ dành cô ta.
Tôi nhân cơ hội từ chồng hồ sơ du lịch dày cộp kia,
rút ra tờ thỏa thuận ly hôn kẹp ở bên trong.
Có nó rồi, chỉ cần kiên trì thêm một tháng nữa thôi.
Tôi có thể mang theo em trai bay cao bay xa rồi.
Thế nhưng sáng hôm sau vừa xuống lầu, cánh cửa lớn đã bị đạp tung.
"Đồ tiện nhân!"
Cái tát của Trình Nghiễn không chút lưu tình giáng xuống.
"Tôi mẹ kiếp còn tưởng cô đã hiểu chuyện rồi, kết quả là cô lại chơi trò này với tôi à? Nhã Ninh mới bao nhiêu tuổi, cô gửi cái thứ hạ tiện đó còn viết mấy lời như thế, có biết xấu hổ không?"
Đọc tại Ổ Truyện nhé!
Tôi l.i.ế.m vị tanh của m.á.u đọng nơi khóe môi, khẽ cười:
"Tôi gửi ư? Vậy anh không bằng xem thử số điện thoại người gửi..."
"Câm mồm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/giai-thoat/chuong-2.html.]
Lại thêm một cái tát nữa, lần này nặng đến mức khiến tôi tối sầm mắt lại.
Tôi loạng choạng vịn vào bàn mới đứng vững được.
Ánh mắt hắn lóe lên trong thoáng chốc, sau đó hắn giận dữ siết chặt cổ tôi.
"Đừng có ở đây giả vờ đáng thương,"
Ngay khoảnh khắc tôi hô hấp khó khăn, tầm nhìn mờ mịt, hắn đột nhiên buông tay.
"Ngoan nào, đi xin lỗi Nhã Ninh đi."
Cái giọng điệu đó, hệt như đang dỗ dành một con ch.ó không nghe lời vậy.
"Chuyến du lịch đảo lần này, tôi cho phép cô đi cùng. Dù sao cô cũng là người giỏi hầu hạ nhất mà."
Hắn túm tóc tôi lôi ra ngoài cửa.
Bên ngoài, Hứa Nhã Ninh dùng đầu ngón tay móc vào chiếc đồ lót ren màu đen đó, im lặng mấp máy môi với tôi:
"Cảm... ơn... chị... nhé."
Nhưng khi Trình Nghiễn quay đầu lại, mắt cô ta lập tức đỏ hoe.
"Đừng đối xử với chị như vậy... Em biết chị hận em là phải mà."
"Đều là do em không tốt, đã cướp đi người yêu của chị..."
Tôi cúi đầu cười lạnh.
Cô sinh viên này, người có thể "vô tình gặp gỡ" một cách chuẩn xác khi Trình Nghiễn đưa Lâm Mộng Dao về trường,
Làm sao có thể là cái thứ bạch liên hoa đơn thuần nào chứ?
"Bảo bối, em quá lương thiện rồi."
Trình Nghiễn đau lòng ôm cô ta vào lòng, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt lại khôi phục vẻ tàn bạo.
"Xem Nhã Ninh hiểu chuyện đến nhường nào kìa! Không như cô, đồ tiện nhân này, mấy ngày không dạy dỗ là lại được đằng chân lân đằng đầu!"
"Không phải bảo Nhã Ninh mặc cho đẹp sao?"
Trong mắt Trình Nghiễn lóe lên ánh nhìn độc địa.
"Hay là cô tự mình mặc vào đi, để mọi người cùng xem cô đẹp đến mức nào?"
Tôi run rẩy lùi lại, nhưng lại bị hắn túm chặt tóc.
"Sao, không muốn mặc à?"
Hắn cúi sát người, ghé vào tai tôi đe dọa:
"Tiết Nhiễm dạo này hồi phục không tệ đâu nhỉ... Cô nói xem, liệu tôi, người anh rể này, có nên đưa thằng bé đi tái khám không nhỉ..."