Từ sau email nặc danh hôm ấy, Minh Thư không còn nghĩ đến Duy Tân nhiều nữa. Không phải vì đã quên, mà vì lòng cô bỗng bình yên đến lạ. Như thể tình yêu ấy đã tự khép lại, như cách những cánh hoa rơi xuống đất và hoà mình vào đất mẹ – không ồn ào, không nuối tiếc.
Cô chuyển phòng trọ sang gần trường đại học mới. Không khí của một sinh viên năm nhất giữa bao bạn trẻ khiến lòng cô đôi khi rộn ràng trở lại. Lớp học có nhiều người dễ mến, cô bắt đầu hoà nhập, bắt đầu có những mối quan hệ mới.
Nhưng tình yêu – thì vẫn chưa.
Minh Thư không cố tình tránh né, nhưng cô biết bản thân vẫn cần thêm thời gian. Một mối tình đơn phương gần bảy năm đâu phải chuyện nhỏ. Dù không có bắt đầu, cũng chẳng có kết thúc rõ ràng, nhưng lại khắc sâu như dấu vết của một cơn mưa dầm ngày cũ.
Một chiều đầu xuân, cô được mời tham gia buổi chia sẻ kinh nghiệm học tập với tư cách sinh viên vượt khó. Trong buổi ấy, khi đang ngồi ở hàng ghế phía sau đợi đến lượt, cô tình cờ nghe hai sinh viên khoa Kinh tế trò chuyện:
"Ê mày, ông Duy Tân khoa mình vừa nộp đơn đi nghiên cứu sinh ở Úc đấy. Ghê không? Mới cưới mà đã chuẩn bị đi rồi."
"Ủa, ông ấy vừa cưới vợ mà? Vợ đi cùng không?"
"Không biết. Nghe bảo là vợ làm trong nước, chưa chắc đi theo được."
Cô khựng lại. Tên ấy – lại xuất hiện lần nữa.
Nhưng lần này, cô chỉ nghe, rồi bỏ qua.
Không còn những nhói đau, không còn những câu hỏi "nếu như..." hay "tại sao...". Chỉ là một nhịp tim khẽ lệch, rồi trở lại bình thường.
Tối hôm đó, Minh Thư ngồi viết trong cuốn sổ tay mới:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/gia-nhu-anh-biet/chuong-8-nguoi-tung-la-tat-ca.html.]
"Anh từng là cả bầu trời của em. Nhưng giờ em biết, bầu trời ấy chỉ là em vẽ. Người đi rồi. Em cũng nên bước tiếp."
Cuốn sổ này không dành để viết về anh nữa. Mà là về em – cô gái từng rất yêu, rất dại khờ, và bây giờ… đang trưởng thành.
Một năm sau, cô tốt nghiệp với thành tích loại giỏi. Trong buổi lễ, khi đứng giữa sân trường rợp nắng, cô tự hỏi nếu Duy Tân đứng ở đây, liệu anh có nhận ra cô đã thay đổi nhiều đến thế nào không?
Cô đã không còn là cô gái năm mười bảy tuổi, si mê trong im lặng, viết thư không gửi, khóc thầm trong đêm. Cô bây giờ – rắn rỏi, tự tin, và đủ đầy yêu thương để trao cho chính mình.
Sau buổi lễ, cô đi ngang qua thư viện cũ, nơi cô từng ngồi lặng thinh bên cạnh Duy Tân năm nào. Giữa những kệ sách, cô dừng lại trước quyển "Dẫn luận ngôn ngữ học". Lật trang đầu, cô nhìn thấy dòng bút tích bằng mực xanh:
“Mong bạn nào mượn sách này cũng yêu thích ngôn ngữ như tôi từng yêu.”
Dòng chữ quen lắm. Có thể là anh, có thể không. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.
Vì dù là ai, cô cũng chỉ mỉm cười – nhẹ như cách người ta gấp lại một chương sách cũ.
Có những người từng là tất cả, rồi trở thành một phần ký ức. Đẹp – nhưng đã qua. Và ta – vẫn sống tiếp, hạnh phúc.
Mảnh Nắng