Minh Thư đón tuổi mười chín ở thị trấn miền Trung nắng gió, nơi không có Duy Tân, không có con đường đi học quen thuộc, không có hàng ghế đá từng in bóng cả hai. Nhưng cô nhận ra, điều quan trọng không phải là thiếu ai, mà là cách bản thân tồn tại khi thiếu họ.
Một sáng tháng mười, cô dọn dẹp lại những thùng giấy cũ trong kho sau của tiệm sách – nơi cô làm thêm mỗi chiều. Ở đáy thùng, cô tìm thấy một cuốn lưu bút học sinh đã ố vàng, nét chữ nghiêng nghiêng của ai đó khiến tim cô như dừng lại một nhịp:
“Chúc mày vào đại học thành công nhé, đừng quên tụi tao. À, đừng quên cả người hay giảng bài cho mày môn Anh nữa đó!”
Không đề tên. Nhưng chỉ cần đọc đến dòng cuối, cô đã biết là ai.
Cô vuốt nhẹ trang giấy, tay khẽ run. Những hồi ức không hẹn mà về: ánh đèn mờ trong thư viện, giọng nói trầm đều của người ấy khi giảng ngữ pháp, ánh mắt cô len lén dõi theo từ bàn bên cạnh… Tất cả vẫn nguyên vẹn, như thể chỉ mới hôm qua.
Chiều hôm ấy, cô xin nghỉ sớm, lang thang dọc bờ kè gần nhà. Gió hun hút, nắng tắt dần sau rặng cây xa. Một vài học sinh cấp ba cười đùa phía xa, khiến cô thấy mình như người lớn hơn, nhưng cũng bé nhỏ hơn bao giờ hết.
Cô rút điện thoại, mở lại album ảnh cũ đã khóa bằng mật khẩu. Những bức ảnh lén chụp Duy Tân khi anh ngồi tựa cửa sổ, cúi đầu đọc sách, hay khi cả lớp đi chơi biển, anh cười toe trong ánh nắng. Bức cuối cùng là ảnh cầu Ánh Sáng – không có người, chỉ có cây cầu và trời đầy mây.
Cô định xóa, nhưng rồi lại đặt điện thoại xuống.
Không cần xóa. Không cần quên. Chỉ cần không gọi tên nữa là được.
Một ngày nọ, tiệm sách nơi cô làm tổ chức chương trình đổi sách cũ. Rất đông người ghé thăm. Khi đang loay hoay dán bảng tên cho từng chồng sách, Minh Thư nghe tiếng ai đó gọi từ phía cửa:
"Chị ơi, chị có quyển 'Ngữ pháp ứng dụng' bản năm 2020 không ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/gia-nhu-anh-biet/chuong-5-nam-thang-khong-con-goi-ten-anh.html.]
Giọng nam, nhẹ và rõ. Không giống anh, nhưng đủ khiến tim cô giật mình.
Cô ngẩng lên, chỉ là một cậu sinh viên năm nhất, gương mặt sáng và nụ cười dễ mến. Cô chỉ chỗ cho cậu tìm, rồi quay đi, lòng vẫn lặng sóng.
Kể từ ngày chuyển đi, cô gặp rất nhiều người. Có người tốt, có người kiên nhẫn muốn bước vào thế giới cô. Nhưng cô biết, trái tim mình như một ngăn kéo đã khép, chỉ mở hé vừa đủ để ánh sáng lọt vào – không đủ để ai bước vào thêm lần nữa.
Thời gian vẫn trôi. Mỗi sáng, cô pha cà phê cho mẹ, dắt xe ra tiệm sách, đi học ngoại ngữ buổi tối. Cuộc sống yên ổn một cách dịu dàng. Không còn những xao xuyến cồn cào, cũng chẳng còn nước mắt âm thầm rơi mỗi đêm. Chỉ là… đôi khi nằm trên giường, cô vẫn tự hỏi:
“Nếu năm đó em can đảm hơn, nếu em nói một lần rằng mình thích anh… Liệu chúng ta có khác?”
Câu hỏi ấy, cô chưa bao giờ có câu trả lời.
Một lần, khi lướt mạng, cô vô tình thấy ảnh tốt nghiệp của khoa anh từng học. Tên anh nằm trong danh sách sinh viên tốt nghiệp loại giỏi. Cô mỉm cười, không phải vì hạnh phúc, mà vì nhẹ nhõm.
Anh ổn. Thế là đủ.
Tối đó, khi trời nổi gió, cô lấy lại bức ảnh cầu Ánh Sáng đã in ra từ lâu. Cô dán nó lên tủ, ngay bên cạnh tờ lịch có đánh dấu ngày cô bước chân rời khỏi thành phố cũ.
Ngày cô bắt đầu học cách sống mà không cần gọi tên anh mỗi ngày.
Có những mối tình đơn phương không bao giờ nở hoa, nhưng vẫn rực rỡ theo cách riêng – trong ký ức, trong trưởng thành, và trong chính sự bình yên mà nó để lại.