Giá Như Anh Biết - Chương 1: Mười Bảy Tuổi Và Mối Tình Chưa Gọi Thành Tên

Cập nhật lúc: 2025-06-25 14:01:17
Lượt xem: 39

Trường cấp ba những năm cuối tháng tư như trầm lặng hơn. Tiếng ve chưa kịp ngân dài, nhưng gió mùa đã bắt đầu xô nghiêng những tán phượng. Trong góc sân sau nơi ít người để ý, một nữ sinh đứng im lặng, tay cầm chiếc ô xanh đã sờn màu, mắt nhìn về phía hành lang dãy lớp khối 12.

Minh Thư – cái tên chẳng ai nhớ, chẳng ai gọi quá ba lần trong một tiết học. Cô gái với đôi mắt lúc nào cũng như đang lắng nghe một điều gì đó thật xa, thật nhẹ. Hôm nay, cô đứng dưới mưa, không vì quên áo, cũng chẳng vì thích lãng mạn. Mà vì người con trai đang ngồi dưới mái hiên kia – Duy Tân – vừa chia tay người yêu.

Mưa Sài Gòn đầu mùa không báo trước. Nặng hạt. Lạnh. Những học sinh còn nán lại đều chạy vội về nhà. Chỉ còn Minh Thư đứng yên, chậm rãi tiến đến chỗ anh, che ô cho cả hai.

“Không cần đâu,” anh khẽ nói, mắt vẫn nhìn xuống sàn gạch.

“Dù sao anh cũng đang ướt.” Giọng cô nhẹ như làn gió.

Duy Tân không trả lời, chỉ nhắm mắt lại. Gió đưa mùi mưa và chút hương tóc quen thuộc. Có lẽ anh nghĩ là ai khác. Còn Minh Thư – cô chẳng mong anh nhận ra.

Cô chỉ đứng đó, tay run lên vì lạnh, nhưng cố giữ ô cho khỏi nghiêng. Giữa khoảng cách hai người là những giọt mưa nặng hạt rơi trên nền gạch, là khoảng lặng không thể gọi thành tên.

Duy Tân là người mà bất cứ cô gái nào cũng từng thầm thích qua một lần. Đẹp trai, học giỏi, chơi guitar giỏi, đá bóng giỏi. Nhưng điều khiến Minh Thư thích anh không phải vì những thứ đó.

Cô thích cách anh cười khi bạn chọc ghẹo. Cách anh nhìn những đứa trẻ bán vé số và lặng lẽ đưa chai nước. Cách anh cúi người nhặt cuốn sách rơi của một bạn lớp dưới, rồi nói: "Không sao đâu, lần sau nhớ giữ kỹ hơn nhé."

Với người khác, đó là những chi tiết vụn vặt. Nhưng với cô – là tất cả.

Lần đầu tiên cô biết mình thích anh, là ngày anh chơi guitar trong hội trại. Ánh đèn sân khấu không quá rực rỡ, nhưng đủ để chiếu sáng nụ cười anh – thứ khiến tim cô lỗi một nhịp.

“Bài này tặng cho người mà tôi chưa từng dám nói tên,” anh đùa, khiến cả đám bạn hú hét.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/gia-nhu-anh-biet/chuong-1-muoi-bay-tuoi-va-moi-tinh-chua-goi-thanh-ten.html.]

Minh Thư cũng cười theo. Nhưng chỉ cô biết, từ hôm đó về sau, mỗi lần nghe bài ấy, tim cô lại thắt lại.

Hôm ấy, người con gái kia – người mà anh gọi là bạn gái đầu tiên – đã rời đi không một lời từ biệt. Cô chỉ để lại bức thư trên bàn học, viết nguệch ngoạc rằng: "Em không đủ can đảm để tiếp tục." Minh Thư không biết họ yêu nhau sâu đậm đến đâu, nhưng cô biết Duy Tân đã lặng người mất mấy ngày sau đó.

Minh Thư muốn an ủi. Nhưng cô không biết bắt đầu từ đâu. Họ chưa từng thân, chưa từng là bạn. Cô ngồi hai bàn sau, thỉnh thoảng mới được anh hỏi mượn bút, hoặc mỉm cười xã giao.

Nên hôm trời mưa ấy, khi thấy anh ngồi một mình dưới hiên, cô đã lấy hết can đảm tiến đến. Không lời mở đầu, không lời kết thúc. Chỉ là chiếc ô nhỏ, vừa đủ cho hai người, và hơi thở lạnh ướt át trong im lặng.

Cô không hy vọng anh sẽ nhớ. Cũng không mong anh sẽ quay đầu lại. Cô chỉ muốn một lần, mình là người bước đến, thay vì đứng trong bóng tối nhìn theo bóng lưng ai đó.

Khi chuông tan trường vang lên, Duy Tân đứng dậy, rũ nước trên áo, không nói lời nào. Anh bước đi, Minh Thư vẫn cầm ô, đứng lại.

Lúc anh đi ngang qua, gió thổi mạnh khiến ô cô chao nghiêng, nước mưa hắt vào mặt.

Cô không lau.

Bởi vì nước mắt đã hòa lẫn trong đó từ lúc nào.

Ký ức năm mười bảy tuổi… là một người con trai ngồi im dưới mái hiên, là một người con gái cầm ô mà chẳng nói nổi một câu “Em thích anh”.

Là một khoảnh khắc bình thường, nhưng ở lại… mãi về sau.

“Lần đầu tiên thấy anh khóc, em đã ước người khiến anh đau là em… để em có tư cách được ôm lấy anh một lần.”

Loading...