“Chia tay ,  cần vì giận dỗi mà làm lành nữa.”
“Con  .”
Trong xe im lặng một lúc,  bên cạnh    câu mà   đến phát chán:
“Mẹ là vì   cho con.”
Tôi  tự giễu:
“Vì   cho con? Nói  hợp một câu liền  đổi nguyện vọng của con, đưa con  nước ngoài, cũng là vì  cho con?”
“Hồi nhỏ  hỏi con  thích    bắt con  học múa, lớn lên  bảo đoàn múa cho con nghỉ, ép con  về nước, cũng là vì   cho con?”
“Không hỏi con    ba dượng    chuẩn  tái hôn,  cũng là vì con ?”
Bà Hạ cau mày, ánh mắt mất kiên nhẫn:
“Hạ Tây Đường!”
Tôi kiệt sức dựa  lưng ghế:
“Mẹ ,   thích ông  thì cần gì  lấy ổng?”
Vừa dứt lời,  cũng   đôi co nữa, mở cửa xe bước xuống.
Chú tài xế thấy  xuống, mỉm  chào:
“Tiểu thư.”
“Chú Lý, đưa  con về  ạ.”
Chú gật đầu,  đó mở cửa xe bước lên.
Chiếc xe chầm chậm chạy theo  lưng . Cửa sổ vẫn mở,  và  đều im lặng   gì. Thấy  thật sự   ý định   xe, cuối cùng   bà Hạ lạnh giọng mở miệng:
“Lão Lý,  , đừng lo cho nó. Nó  tự do thì cứ cho nó,  chịu khổ  mới hiểu lòng  lớn khổ tâm thế nào.”
Tôi  câu  là  cho  .
  xưa nay  mấy lời kiểu đó đều để lọt qua tai trái  bay  tai .
Tôi  theo đuôi xe đang dần khuất xa,  phệt xuống  lan can cầu vượt. Cởi giày cao gót , thở dài một .
Tâm trạng  nhẹ nhõm lạ thường. Đây là  đầu tiên  vứt bỏ cái gánh nặng của tình thương áp đặt  để đổi lấy một chút tự do ngắn ngủi.
Tôi ôm đầu gối, đón gió  ánh đèn neon hai bên bờ đến ngẩn .
Không bao lâu , phía  vang lên tiếng còi cảnh sát.
Một viên cảnh sát trung niên cẩn trọng  đến  mặt  hỏi han:
“Cô bé,  chuyện gì ?”
Tôi ngẩng đầu lên, bĩu môi:
“Cháu  cãi  thôi ạ.”
“Không  suy nghĩ dại dột gì đấy chứ?”
Tôi lắc đầu.
Lúc  ông mới nhẹ nhõm thở phào.
Cảnh sát hỏi  điện thoại  nhà . Tôi  vanh vách  của Phó Tranh.
Không lâu , cuộc gọi  kết nối. Điện thoại để loa ngoài, giọng trầm thấp vang lên:
“Alo, chào . Trên cầu vượt  một cô gái, chắc là bạn gái   ? Mau đến đón về .”
“Hạ Tây Đường?”
Cảnh sát chỉ  điện thoại,  .
Tôi gật đầu.
“À đúng , đúng ! Mau tới đón  ! Cô gái nhỏ một   an  chút nào,  làm bạn trai kiểu gì ?”
Không lâu , một chiếc Maybach màu đen dừng phía  xe cảnh sát.
Cảnh sát giơ tay chỉ:
“Là  thanh niên   ?”
Tôi   đàn ông bước xuống xe, khẽ gật đầu.
Phó Tranh bước  gần, cảnh sát liếc  từ đầu đến chân  tỏ vẻ chê trách:
“Nhìn cũng đàng hoàng sáng sủa, mà  cãi   để bạn gái một  ngoài đường thế ?”
Phó Tranh  , tức đến bật :
“Là  bỏ em  đấy ?”
Tôi chớp chớp mắt  vẻ vô tội.
Cảnh sát  lắc đầu thở dài:
“Cô bé , trông xinh xắn thế ,   mà   còn  thì chia tay , nếu tìm     hơn thì tới đồn tìm chú, đồn  nhiều thanh niên  vợ lắm.”
Tôi mỉm  gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/gia-ngoan/chuong-2.html.]
“Cảm ơn chú ạ.”
Để ngăn chú cảnh sát  thêm gì nữa,  vội bước đến nắm tay Phó Tranh, giải thích:
“Không  bạn trai con bỏ con   ạ.”
Chú cảnh sát lắc đầu bất lực:
“Chú  mà, mấy cô bé bây giờ  kiểu… , ‘não yêu đương’,  bênh vực trai tệ lắm.”
Phó Tranh  giận, còn  hùa theo:
“Dạ cháu  , chú. Lần  sẽ   nữa.”
“Thôi  , về !” – chú cảnh sát phất tay.
Lên xe,  thu   trong ghế của .
Phó Tranh cúi xuống giúp  cài dây an .
“Cãi  với  ?”
Tôi gật đầu:
“Ừ, vì  đó. Mẹ bảo chia tay, em nhất quyết . Còn lớn tiếng cãi  nữa cơ.”
“Anh thật là vinh hạnh quá.” – Phó Tranh bật , lấy chiếc chăn từ ghế  đắp cho .
“Còn  về nhà ?”
Tôi lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ đáng thương:
“Em đang bỏ nhà  bụi.”
Anh bất đắc dĩ :
“Thế thì thôi,  đành miễn cưỡng thu nhận em .”
Phó Tranh đưa  về căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố.
Trước cửa,  dạy  mã khóa hai   nắm tay dẫn   nhà.
  ,   thấy   tự nhiên,  thu   sofa.
Một lúc , Phó Tranh từ phòng ngủ bước , đưa  một chiếc áo choàng sạch.
Anh giơ tay chỉ  một căn phòng:
“Tối nay ngủ ở đó nhé?”
Tôi gật đầu, đưa tay nhận lấy. Ôm áo choàng   phòng, đóng cửa .
Tôi  chiếc váy  hội đắt tiền, bước  phòng tắm.
Vừa , Phó Tranh   khỏi nhà.
Trong thang máy, cha của Phó Tranh gọi đến:
“Mẹ kế của con  hỏi, Tây Đường   đang ở chỗ con ?”
Phó Tranh nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
“Lo mà chăm sóc   cho tử tế, đừng bắt nạt   đó.”
“Không cần ba nhắc.”
Đầu dây bên   nghẹn một lát, im lặng chốc lát   tiếp:
“Ba hỏi con chuyện   ?”
“Ba  .”
“Năm con mười tám tuổi, thất tình  trốn trong phòng  hai ngày, cái cô bạn gái đá con khi đó…   là Tây Đường chứ?”
Mặt Phó Tranh tối sầm, giọng trầm hẳn:
“Ông Phó, trí nhớ của ba cũng  ghê ha!”
Bên   ha ha:
“Ngã cùng một chỗ hai  cũng   ba, làm gì dữ ?”
Nói xong liền cúp máy.
Tôi tắm xong bước , căn hộ rộng lớn yên tĩnh lạ thường. Tôi cứ tưởng Phó Tranh   .
Không ngờ một lúc ,   xách theo mấy túi lớn trở về.
Ánh mắt  vô thức  xuống đôi chân trần của , cúi  lấy đôi dép lông trắng từ túi mua ở siêu thị , đặt  mặt .
Tôi  đôi dép bông trắng.
“Em còn tưởng    cơ.”
Phó Tranh  đáp,  lấy thêm đồ lót dùng một  đưa cho .
Tôi đỏ mặt nhận lấy, lập tức   chạy  phòng .
Lúc trở , thấy  đang cầm máy sấy tóc vẫy tay gọi .
Tôi tự nhiên  xuống chiếc ghế nhỏ  mặt .