nhanh đó, chỉ lạnh. Đừng là thực sự cho vay tiền. Cho dù cho vay thật chăng nữa, thì thể coi là ngoài?
Năm đó khi thi đỗ đại học thuộc top đầu, đám trong nhà kẻ thì nghi ngờ gian lận mới đỗ, kẻ thì mỉa mai. Ngược , chính hai của đích lo liệu tiệc cảm ơn thầy cô cho , đó còn lén lút mỗi dúi cho hai nghìn tệ.
Không chỉ hai , mà bà ngoại và ba dì cũng mỗi cho hai nghìn tệ nữa. Nhờ tiền đó mà suốt thời gian đại học cần quá vất vả làm thêm, đủ thời gian để tập trung học tập.
Cũng chính nhờ tiền đó mà khi nghiệp gánh khoản nợ sinh viên nào, nhờ mới nhanh chóng vững ở thành phố lớn, đến mức sống chật vật.
Đối với , đám đang trong nhà mới thực sự là ngoài!
Tôi hít một thật sâu, định bước thì thấy tiếng bố quát lớn bên trong.
“Bà làm cái gì đấy? Ngồi cái gì mà ? Không thấy cô hai bảo uống nước cam , mau mua .”
Tôi định thần .
Hóa khi bận rộn xong xuôi cuối cùng mới rảnh tay, định xuống ăn cơm, cái m.ô.n.g còn chạm mặt ghế nhựa thì tiếng quát của bố làm cho giật thẳng dậy.
Bà vẫn nhanh tay lẹ mắt gắp một con cua bát của , gượng: “Ồ, để mua ngay!”
Đi tới cửa thấy , bà giật nhưng nhanh chóng mỉm .
“Tiểu Nhu về , mau xuống ăn con, ăn là hết thức ăn đấy.”
Bà còn đắc ý khoe khéo: “Mẹ gắp cho con con cua đấy, con nhất định ăn nhé, chọn kỹ lắm mới đấy.”
Nhìn bóng lưng bà hăng hái hòa bóng đêm bên ngoài, một luồng ấm áp chảy qua tim , nhưng ngay lập tức sự phẫn hận thế.
Hôm nay là sinh nhật bà mà, bà là nhân vật chính cơ mà! Bận rộn đến giờ , ngay cả một chỗ để nghỉ ngơi cũng . Đừng là ăn lấy một miếng cơm.
Nghĩ , nheo mắt , trừng trừng bố một cách đầy căm phẫn.
Cô út thấy xách bánh kem về, hừ lạnh một tiếng: “Chà, cả, nhà thêm một kẻ ăn cây táo rào cây sung về kìa!”
Tôi lạnh mặt bước , đặt bánh kem lên bàn , nặn một nụ với họ.
Bây giờ thể nổi giận , con cua đó là do đích chọn cho , còn vất vả giành từ miệng bọn họ về cho , ăn cho hết.
Hít một thật sâu, chậm rãi bước tới xuống chiếc ghế nhựa.
Bố liếc xéo một cái đầy khó chịu: “Mày thấy hết chứ? Mẹ mày đem hết tiền mày gửi về cho mày , tiền của mày cứ gửi thẳng cho tao, đừng đưa cho cái loại đàn bà phá gia chi t.ử như mày nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/gia-dinh-tuong-than-tuong-ai/chuong-7.html.]
Tôi thèm đáp lời, lẳng lặng bẻ vỏ cua, lấy đũa nhanh chóng gẩy hết phần gạch cua vỏ bỏ miệng.
Cô út khinh bỉ liếc một cái: “Anh cả, xem kìa, con Nhu thế thì làm mà lời ?”
“Phải đấy, đừng là , đến lời của bố mà nó còn dám cãi nhem nhẻm nữa là.”
Bà cô lớn phụ họa theo, đó nhắc nhở: “Anh cả, em thật lòng đấy, thực sự dạy dỗ con Nhu , cái con bé càng ngày càng coi ai gì .”
Bố trừng mắt hung ác: “Dạy, nhất định sẽ dạy bảo nó.”
Được lời như cởi tấm lòng, lúc ông nội mới lên tiếng: “Được , mau ăn , nhiều làm gì? Thức ăn nguội hết cả .”
Nói đoạn ông thở dài: “Thằng Quân , thằng Minh Lượng mấy ngày nay chẳng thấy về nhà, gọi điện cũng máy, rốt cuộc nó làm gì ?”
Chú hai gãi đầu: “Ai mà ạ, chắc cùng đám bạn quán net chơi game , mai con sẽ lên thành phố tìm nó.”
“Thế lát nữa qua chỗ , đưa cho ít tiền. Minh Lượng nó về cũng , cứ để nó mua gì ngon ngon mà ăn, đừng để nó đói.” Bà nội hiền từ .
Chú hai cũng chẳng thấy ngại ngùng gì, gật đầu đồng ý một cách vô cùng sảng khoái.
Tôi thầm lạnh trong lòng, đúng là cảnh “ hiền con thảo” cơ đấy.
Rất nhanh đó, bưng một chai nước cam về.
Bà vặn nắp rót cho bà cô lớn một ly, hỏi một vòng mấy đứa trẻ, rót cho mỗi một ít.
Bọn họ chẳng hề một chút phản ứng nào, đến một câu cảm ơn cũng .
Mẹ rõ ràng cũng quen với việc đó, bà cầm chai nước tới bên cạnh .
Tôi cũng nhích sang một bên, nhường chỗ cho bà xuống ăn chút gì đó.
Thế nhưng ngờ, bố hét lên.
“Còn ngây đấy làm gì? Mau xào thêm mấy đĩa rau xanh chứ!”
Cô út phụ họa: “ đấy, cả một bàn thịt là thịt, chị định làm chúng ngấy c.h.ế.t ? Phải kết hợp mặn nhạt chứ?”
Mẹ ngẩn một lát, chậm rãi cầm cái ly mặt lên, rót đầy cho một ly nước cam.
Lúc , con cua cũng gặm xong cả cái chân cuối cùng. Tôi rút một tờ khăn giấy lau tay, cầm lấy ly nước: “Con cảm ơn !”
Tôi ngửa cổ, uống sạch trong một . Sau đó phắt dậy.