Gia đình tương thân tương ái - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-12-19 01:58:17
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế nên lúc tụ họp, biếu ông bà nội mỗi một phong bao một nghìn tệ, ai ngờ khi thím vặn , ông bà nội liền gật đầu lia lịa, phê bình một trận thương tiếc, ngay đó ngoắt , hớn hở đem hai cái phong bao đó đưa cho Trương Minh Lượng.

Tôi hỏi: "Thím thế thì cháu cũng là trẻ con, ông bà nội ơi, tiền lì xì của cháu ạ."

Hai họ lập tức sa sầm mặt mày.

"Lì xì cái gì? Không !"

" thế, cô bao nhiêu tuổi mà còn đòi tiền lì xì?"

Tôi sớm , tiền lì xì chẳng liên quan gì đến việc lớn nhỏ, chỉ liên quan đến việc họ cưng chiều bạn thôi.

Hồi nhỏ họ nhận phong bao một trăm tệ, của chỉ mười tệ.

Tôi làm loạn lên thì họ hằm hằm mặt.

"Cái đồ con bù lỗ , chúng cho mày mười tệ là quá lắm , mày mà hỏi khắp thôn xem, nhà ai cho con gái nhiều tiền lì xì như thế ?"

hồi đó cũng còn nhỏ học, họ thế nào thì tin thế nấy.

Lên tiểu học mới , những bạn gái Tết đến cũng nhận lì xì một hai trăm tệ.

Thôn chúng tuy là nông thôn, nhưng những năm nay học thức nhiều lên nên hiện tượng trọng nam khinh nữ giảm nhiều.

ông bà nội , từ đến giờ vẫn luôn là những "xuất sắc" nhất trong khoản đó.

Đến cả mười tệ tiền lì xì, từ khi lên tiểu học là cũng mất hút luôn.

Còn tiền lì xì của họ thì vẫn phát cho đến tận bây giờ.

Lúc đó hiểu .

Hóa hiếu thuận thì phần cháu gái, còn hưởng phúc thì dành cả cho cháu trai chứ gì.

Ngay lúc đó hạ quyết tâm.

Mặt mũi cái con khỉ! Sau tiền của , thà cho kẻ ăn mày, cho lạ, cũng nhất định cho bọn họ.

Đằng nào họ nhận tiền xong vẫn khinh ghét , việc gì đem mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh của họ chứ?

Còn về phần , thầm nghiến răng, nhất định nỗ lực làm việc tiết kiệm tiền lấy thưởng, mua nhà thành phố lớn đón lên đó hưởng phúc.

Thế nên sinh nhật của , chuẩn cho bà một món quà đặc biệt.

Tiếc là bây giờ lúc đem quà .

Theo lời đáp trả của , đều với ánh mắt giận dữ.

Đặc biệt là chú hai.

Ông trái ngược với bố , tuy cũng là hạng chẳng gì nhưng cực kỳ thương vợ.

Nghe thế, lúc mặt mũi ông tối sầm .

"Chuyện từ đời tám hoánh nào ? Tiểu Nhu cháu suốt ngày lôi chuyện cũ , thấy ho gì ?"

Tôi đảo mắt: "Nói nhảm! Những kẻ hưởng lợi thì đương nhiên là nhắc chuyện cũ ."

Bố rốt cuộc cũng nhịn nổi nữa, ông vớ lấy cái chổi, xông tới vung mạnh xuống .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/gia-dinh-tuong-than-tuong-ai/chuong-4.html.]

Ông đ.á.n.h trúng , che chắn cho , cánh tay bà chịu trọn cú đ.á.n.h nặng nề đó.

"Á!" Bà kêu lên đau đớn.

Có lẽ vì bữa tiệc diễn quá khó coi, ông nội lúc mới quát lên một tiếng: "A Quốc con làm cái gì thế? Ngày đại hỷ mà phát hỏa cái gì?"

Ngay đó ông với ánh mắt đầy thâm ý: "A Kiều , thằng Quốc nó là cái thằng hồ đồ, con đừng giận nó nhé."

"Hôm nay là sinh nhật con, bao nhiêu là món ngon thế , chúng mau xuống chúc mừng con nào."

Tôi khá bất ngờ thái độ của ông nội.

Tết năm ngoái, ông vẫn còn quát tháo như nô tì.

Lúc đột nhiên trở nên hiền hòa hẳn.

Lúc đầu bố còn gọi cả chị em của ông đến mừng sinh nhật .

Giờ đến ông nội cũng lấp lửng xin bố .

Chẳng lẽ mặt trời thật sự mọc đằng Tây ? Hay là...

Chưa kịp để nghĩ nhiều, kéo xuống cái ghế nhựa.

nhỏ: "Tiểu Nhu , con đừng gì thêm nhé, ăn nhiều thức ăn , xem tay nghề của thụt lùi ."

"Làm thể chứ? Mẹ nấu là ngon nhất ."

Lời khiến khóe miệng nhếch lên.

định thuận thế xuống thì bố gọi giật .

"Canh ? Mau làm !"

Mẹ gượng: "Ơ kìa, suýt nữa thì quên mất, làm ngay đây."

Thấy lo lắng bà, bà nặn nụ trấn an : "Tiểu Nhu con cứ ăn nhé."

Tôi vội dậy: "Mẹ, bao nhiêu món thế ..."

"Ấy, thức ăn là thức ăn, canh là canh, bố con đúng đấy, canh ?"

"Con cứ , làm nhanh lắm."

Những còn căn bản chẳng để ý đến bên .

Cũng thể vì lúc nãy cứ liên tục đáp trả nên họ cô lập , coi như tàng hình.

Tôi cũng chẳng thèm giao du với họ, lời nào mà theo bếp để phụ giúp.

"Mẹ, còn đau ạ?"

Thấy xoa xoa cánh tay, lập tức thấy xót xa, định...

Tôi tới kéo ống tay áo của lên. Bà vội vàng gạt tay : “Không , bố con dạo uống rượu nhiều nên sức khỏe yếu lắm, làm gì lực ? Không đau mà.”

Làm đau cho ? Mẹ là nhẫn nhịn như thế, nếu đau thì căn bản bà chẳng đưa tay lên xoa. Nhớ dáng vẻ hung ác của bố khi cầm chổi định đ.á.n.h lúc nãy, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Mẹ thấy sắc mặt của , thở dài một tiếng hạ thấp giọng.

Loading...