Đến tận bây giờ, ngôi nhà gạch một tầng của chúng vẫn trang trí gì, bởi vì tiền xây nhà năm đó là tiền của .
Một phần là bà tích góp , một phần là bà về nhà ngoại vay mượn, còn phía bố và ông bà nội thì đúng là hạng "vắt cổ chày nước", bỏ lấy một xu, thế lúc xây nhà nhờ họ giúp một tay còn chửi.
Cũng may, sự vất vả của giảm bớt khi làm.
Hồi đó bà trả hết nợ cho nhà ngoại, cộng thêm việc cần để dành tiền học phí và sinh hoạt phí cho nữa nên chi tiêu ít , thời gian làm thuê của bà cũng giảm bớt.
bà cũng chẳng hề thảnh thơi.
Bố vì uống rượu lâu năm nên sức khỏe ngày càng kém, mấy năm gần đây cũng chẳng mặn mà với việc thợ nề nữa.
rượu vẫn uống, bài vẫn đánh, hết tiền thì lục lọi trong nhà, cầm thẻ của trấn rút tiền, nếu thì vay chú hai, các cô, vay cả ông bà nội.
Thành hai ba năm nay cứ mỗi dịp Tết đến, nhận sự "quan tâm đặc biệt" từ họ.
Nực ở chỗ, lúc họ đến tìm đòi tiền thì cứ như là ác quỷ , đầu mật với bố ngay.
Có thể thấy rõ ràng, tình cảm chị em bọn họ ngày càng thắm thiết hơn.
Chẳng mà chỉ mới một câu họ tính nết thối tha, ông hài lòng .
chỉ bố .
Ông bà nội bước , với ánh mắt vô cùng ác cảm.
Đặc biệt là bà nội .
Bà lạnh giọng hừ một tiếng: "A Quốc , bảo con từ sớm , con gái đúng là cái loại con bù lỗ, cho nó học nhiều thế làm gì? Xem , cánh cứng đấy, Minh Lượng mới là nam đinh duy nhất của nhà họ Trương chúng , con xuống nó mới là đứa bưng bát hương cho con, cái con ranh con mà cũng dám , thấy nhá, với bố con mà nữa mà sang nhà con dưỡng già, chắc nước bọt của nó dìm c.h.ế.t mất!"
Ông nội thở dài lắc đầu: "Chẹp, con gái con lứa mà dạy dỗ kiểu gì thế ? Thật vô lễ."
Lời khiến chú hai và hai cô vô cùng đắc ý.
Tôi thì cảm thấy cơn giận trong lòng đang bùng cháy dữ dội.
Thời đại nào , cũng hô hào đơn giản hóa, trong thôn nhà ai làm đám tang mà còn bưng bát hương nữa chứ?
Lại còn nam đinh duy nhất, thấy là thằng du thủ du thực duy nhất thì đúng hơn.
Cái họ đó của từ khi nghiệp cấp hai xong là bao giờ công việc t.ử tế, là khách quen của mấy tiệm net, tiệm game ngoài trấn thôi.
Cũng đừng , ngay cả vợ chồng chú hai cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/gia-dinh-tuong-than-tuong-ai/chuong-3.html.]
Họ ông bà nội nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.
Hồi chia gia tài, đất đai đều cho họ hết, chỉ để cho nhà một mảnh đất nhỏ ba phân để trồng rau.
Kết quả là họ làm ruộng thì lười chảy thây, cuối cùng vẫn để ông bà nội giúp, họ già làm nổi, bố thường xuyên ở trong thôn nên họ sai bảo .
Tính vốn nhu nhược, làm đến mức đau lưng mỏi gối mịt tối mới về, nấu cơm muộn một chút là bố càm ràm mà cũng chẳng giải thích.
Không, đoán chắc là cũng giải thích nhưng bố mắng nên thấy cũng chẳng cần thiết nữa, đằng nào cũng vô ích.
Bà vốn m.a.n.g t.h.a.i mấy , cũng chỉ vì làm lụng vất vả như mà đều sảy cả.
Sau vất vả lắm mới m.a.n.g t.h.a.i , hạ quyết tâm về nhà ngoại dưỡng thai, nhưng cho dù , m.a.n.g t.h.a.i bốn tháng cũng gọi về tiếp tục làm việc, thế nên lúc sinh suy dinh dưỡng, đến tận bây giờ chiều cao cũng chẳng quá mét sáu.
Nghĩ đến đây, trong lòng ngoài cơn giận thì nỗi uất ức cũng nặng nề hơn.
Nếu vì còn ở đây, thì cái nhà nát , chẳng ở dù chỉ một phút.
Còn bảo vô lễ? Rốt cuộc là ai ép?!
Từ khi bố lên tiếng, theo bản năng bước gần, chắn lưng.
Lúc thấy biểu cảm của , bà âm thầm nắm lấy tay vỗ vỗ nhẹ, lặng lẽ an ủi, đó gượng giải thích.
"Bố , Tiểu Nhu nó ý đó ạ."
"Đấy, nó cũng mới đường xa về, còn làm thêm việc công ty nên mệt quá ạ."
"Nó còn nhỏ, năng suy nghĩ, đừng chấp nó nhé!"
Lời thốt , cô út bắt đầu bóng gió.
"Chà, chị dâu ơi, 26 tuổi mà vẫn còn nhỏ cơ ạ?"
Tôi lập tức đốp chát : "Cũng là ai Tết năm nọ là, ai kết hôn thì đều là trẻ con hết."
Câu , mặt thím đỏ bừng lên một mảng.
Lời đó đương nhiên là do bà .
Đó là hai năm , cũng trong một buổi họp mặt gia đình.
Anh họ Trương Minh Lượng 26 tuổi đầu còn vác cái mặt dày đòi ông bà nội tiền lì xì, vài câu, bà vặn bằng câu đó.
Dù bất mãn với ông bà nội, nhưng cũng rằng nếu sống dễ chịu hơn thì mặt mũi bên ngoài cũng giữ lấy một chút.