Gia đình tương thân tương ái - Chương 11: hết

Cập nhật lúc: 2025-12-19 01:58:25
Lượt xem: 75

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Đợi chia bánh xong, cùng quây quần bên chiếc bàn bát tiên.

Chiếc bàn nhỏ dĩ nhiên đủ tất cả , mấy đứa hậu bối chúng đều ăn.

Cô em họ cứ lăm lăm định bôi kem lên mặt , hiệu cho nó bà ngoại.

Người già chịu cảnh lãng phí thức ăn .

Em họ bĩu môi, đành ăn hết chỗ kem đó, háo hức hỏi : “Chị ơi, kỳ nghỉ đông em qua chỗ chị chơi, ạ?”

Dì cả vội ngăn : “Chị con đang bận tối mắt tối mũi, con qua đó là làm loạn ? Không cần , lúc nào rảnh đưa con .”

Thấy .

Người thực sự đều sẽ ở vị trí của mà suy nghĩ, chỉ sợ làm phiền đến .

Tôi lắc đầu: “Dì cả, ạ, nhân tiện đều ở đây...”

Tôi đặt miếng bánh đang ăn dở xuống, từ trong túi lấy một cuốn sổ hồng.

Cậu em họ kêu lên: “Giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đất? Chị, chị mua nhà ?”

“Mà còn là mua đứt, cần vay vốn luôn cơ á?!”

Mẹ cũng với vẻ mặt thể tin nổi.

Tôi gật đầu: “Mẹ, món quà bất ngờ ?”

Mẹ rơi nước mắt.

Mọi vây an ủi.

“Chị , Tiểu Nhu thành đạt thế chị vui mới đúng chứ.”

thế, ngày đại hỷ, .”

Em họ ôm lấy : “Chị giỏi thật đấy, chị làm thế nào mà ? Nhà mua hết bao nhiêu tiền thế?”

“Hì hì, thực năm ngoái chị thành mấy dự án lớn, nhưng sếp bảo tiền thưởng qua năm mới phát. Rồi nửa đầu năm nay lỡ tay thành thêm mấy cái nữa, thế là cộng dồn ... Có điều nhà ở trung tâm thành phố , bên đó giá cao quá chị mua nổi.”

Cậu giơ ngón tay cái về phía .

Tôi hì hì : “Mẹ, nhà giao , còn trang trí nữa. Công việc của con bận quá, thời gian trông coi, giúp con thôi.”

“Hả? Mẹ... , chữ nghĩa gì , .”

Cậu mợ dĩ nhiên ý tứ của , từng một khuyên nhủ.

“Chị , ? Chẳng qua là trông thợ trang trí thôi mà. Mắt chị tinh tường thế, gạch lát thẳng chị chắc?”

đấy chị, tiếng phổ thông của chị còn chuẩn hơn cả em nữa là.”

“Trông thợ chính là lo liệu cho tâm trạng của thợ cho , chẳng đó là sở trường của chị ?”

Mấy cái mũ cao đội lên đầu, quả nhiên d.a.o động.

“Mẹ... làm thật ?”

Mọi đồng thanh: “Được, chắc chắn !”

Sau sinh nhật chúng nhà ngoại thêm hai ngày, đó cùng về nhà lấy chứng minh thư, đưa lên thành phố lớn nơi làm việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/gia-dinh-tuong-than-tuong-ai/chuong-11-het.html.]

Sau khi sửa sang xong nhà cửa, bỗng nhiên rảnh rỗi hẳn .

Lúc đầu, còn thích nghi lắm với cuộc sống thành thị.

khi đưa tham gia mấy lớp sở thích, nhanh chóng nảy sinh hứng thú với tranh quốc họa.

Dần dần, cũng quen mấy bạn cùng sở thích vẽ tranh.

Họ hề bài xích phận nông thôn của , mấy chung sống vui vẻ.

Dĩ nhiên, từ đó về , còn lải nhải bảo thi công chức lấy chồng nữa.

Bà còn khuyên nếu tìm đối tượng phù hợp thì đừng vội vàng kết hôn.

Ba năm , tin từ một bạn cấp hai rằng họ tù.

Lúc đó 31 tuổi, ở nông thôn thì coi như là một gã trai lơ già .

Ông bà nội cuống quá hóa quẩn, trong thành phố một cô gái bố bệnh, cần gấp một trăm ngàn tệ chữa bệnh, đưa một trăm ngàn tệ tiền sính lễ là thể kết hôn ngay.

Để họ nối dõi tông đường, họ vội vàng gom góp tiền đưa qua.

Nào ngờ khi đưa tiền thì cô gái đó biến mất tăm, tìm đến nhà cô mới căn nhà đó chỉ là nhà thuê.

Một trăm ngàn tệ đổ sông đổ biển, hai bà cô góp tiền lập tức làm loạn lên.

Chú hai trở mặt với tất cả , đồng thời cũng nhịn mà oán trách họ, khiến họ tức tối bỏ nhà . Nghe theo đám du côn thị trấn sang Miến Bắc để “phát tài”.

Miến Bắc? Phát tài? E là mạng để phát tài nhưng mạng để về.

Quả nhiên, lâu kể rằng bên nhà ngoại tin nhà họ Trương đang vay mượn khắp nơi để chuộc cái “mầm mống duy nhất” về.

lúc đó đều họ Miến Bắc, đó là ổ lừa đảo, làm mà về ?

Mọi dĩ nhiên là cho vay, sợ tiền một trở .

Về còn cách nào khác, ông bà nội bán đất, góp năm mươi ngàn tệ gửi qua. Chẳng thấy họ về, chỉ thấy ngón tay của chặt gửi về, gào thét t.h.ả.m thiết trong video.

Đầu dây bên năm mươi ngàn đủ, ít nhất năm trăm ngàn.

Năm trăm ngàn, bán cả cái nhà họ Trương cũng đủ.

Họ nhớ đến , nhờ bố đến dò xét tin tức, kết quả là bố gọi điện cho đều thông.

Hai con từ khi chuyện đó trực tiếp chặn sạch thông tin liên lạc của họ.

Theo lời bà ngoại kể, chú hai và bố tìm chúng , nhưng thành phố lớn như , công ty mới chuyển văn phòng, họ tìm hơn một tháng đến con ruồi cũng thấy, đành lủi thủi về.

Thấy cái mầm mống duy nhất thật sự về nữa, bà nội đến mù cả mắt, ông nội cũng đau lòng mà đổ bệnh, một hôm cảm lạnh thế là liệt luôn.

Chú hai và thím hai thấy thì dọn thẳng.

Còn bố , mất cái “kho tiền” là , ông làm thợ nề.

Tiếc là vốn dĩ thường xuyên rượu chè, sức khỏe của ông gần như bào mòn hết, chỉ trong vài tháng tóc bạc trắng cả đầu.

Có điều ông kiếm tiền cũng chẳng thèm quản ông bà nội, vẫn cứ rượu chè bài bạc, chỉ là về làng nữa.

Tôi mà cũng thấy nực .

là một gia đình “tương tương ái” mà!

Loading...