Gia đình tương thân tương ái - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-12-19 01:58:14
Lượt xem: 26

Hôm nay là sinh nhật , xin sếp nghỉ phép, máy bay về quê, ngờ thấy trong nhà nhiều họ hàng đến chơi.

Mẹ rạng rỡ, lén với : "Bố con bảo họ đến đấy, để mừng sinh nhật ."

Mặt trời mọc đằng Tây ?

Tôi thái rau tò mò hỏi: "Bố con đổi tính ?"

"Ừ," giấu nổi nụ : "Sáng nay còn đưa 100 tệ bảo mua thức ăn đấy, con xem , gà vịt, cả cua con thích ăn nữa, béo ? Lát nữa con ăn nhiều nhé."

100 tệ thì mua cái gì cơ chứ?

hiếm khi thấy nụ tươi tắn như gương mặt , nên nỡ làm hỏng tâm trạng của bà.

Trong ký ức của , bà đa phần đều im lặng.

Lặng lẽ làm thuê, lặng lẽ nấu cơm, lau nhà, rửa bát, giặt đồ.

Thỉnh thoảng bố uống say quá, phát điên nôn mửa, bà mới khẽ lẩm bẩm một câu.

Hôm nay bà thể như thế , vui.

Hơn hai mươi năm qua, chỉ vì sinh mỗi một "đứa con vịt giời" là mà bà bố phàn nàn nhiều , cũng bà nội, cô, thím bọn họ bóng gió dạy đời, chỉ trích.

Sự im lặng của bà nếu là do hủ tục trọng nam khinh nữ ở địa phương gây , thì – đứa con gái "cái gậy" cũng chịu một phần trách nhiệm.

Tôi nhớ đầu tiên bà như thế là khi đỗ trường đại học top đầu (985) và nhận giấy báo nhập học, bà nâng niu tờ giấy đó lâu trong niềm hạnh phúc.

Khi đó mắt bà sáng rực lên, dường như u ám đều tan biến hết.

Tiếc là, niềm vui chẳng kéo dài bao lâu.

Tốt nghiệp xong thi công chức mà làm cho doanh nghiệp tư nhân, bà im lặng.

Cho dù dựa nỗ lực của bản , hiện giờ lương cao gấp năm sáu công chức bình thường, bà vẫn thường khuyên ở cuối mỗi cuộc điện thoại.

"Tiểu Nhu , là con vẫn nên về quê thi công chức , cái đó hơn."

Mẹ học hành nhiều, kiến thức cũng chẳng rộng, rằng công chức ở địa phương nhỏ quan hệ, nhất là những xuất từ gia đình nghèo rớt mồng tơi như chúng , đó khó sống, chỉ việc làm hết và bắt nạt mà thôi.

Tôi thấu hiểu cho bà, giải thích đủ đường, nhưng bà vẫn luôn thở dài.

"Thôi , con nhớ ăn uống đầy đủ nhé!"

Ăn cơm mặc áo, gọi điện cho cũng chỉ hai câu .

hiểu việc ở công ty, cũng bao giờ báo hung mà chỉ báo cát.

Chỉ là mỗi tháng đều chuyển thẻ của bà 20% lương.

Thẻ đó liên kết với điện thoại của , đổi đều nhận thông báo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/gia-dinh-tuong-than-tuong-ai/chuong-1.html.]

Số tiền đó từng động .

: "Tiểu Nhu , tự tiền tiêu, tiền của con cất hộ cho, bạn cùng phòng của con đều gia đình giúp mua nhà, bố bản lĩnh, chỉ thể tiết kiệm giúp con, chẳng đến bao giờ mới đủ đây!"

Bà luôn như , ngày nào cũng lo âu.

Thế nên nụ ngày hôm nay quả thực là hiếm thấy.

Tôi chặt xong sườn, ngoài sân vang lên giọng của chú hai.

"Chị dâu, hết nước , mau pha thêm , nhanh lên!"

Bố vui vẻ: "Nhiều tuổi hơn chú đấy."

Mẹ vội vàng cao giọng đáp: "Ơi, , pha ngay đây."

Bà đặt con cua đang rửa xuống, lau tay tạp dề, lấy phích nước nóng.

Tôi chút bất bình: "Mẹ, mặc kệ họ chứ? Suốt ngày đến đây mạt chược thì cũng đ.á.n.h bài, hôm nay là sinh nhật , mà họ vẫn sai bảo như thế."

Mẹ lắc đầu: "Không , khó khăn lắm mới đến một chuyến mà, cũng chẳng sai bảo mấy ."

Tôi về phía phòng khách.

Chú hai và hai cô mang theo cả con cái đến, nhưng chẳng ai mang theo quà cáp gì.

Thế thì thôi , đằng mấy đứa nhỏ đang xem tivi, đứa nào đứa nấy cứ thế mang cả giày dẫm loạn xạ lên ghế sofa mà xem.

Gân xanh trán nảy lên bần bật.

Mấy đứa em cũng chẳng còn nhỏ nhắn gì nữa, chẳng lẽ giữ vệ sinh ?

Lát nữa chắc chắn tháo hết vỏ bọc sofa để giặt, đúng là một công trình lớn.

Tôi nhịn lao ngoài: "Tiểu Huy, các em tháo giày ."

Lời dứt, .

xua tay: "Không cần cần , , bẩn thì bác tháo giặt là , các cháu cứ xem tivi tiếp ."

Tôi thể tin nổi bà.

Bà kéo trở nhà bếp: "Khó khăn lắm mới vui vẻ, họ còn đặc biệt từ thị trấn về thôn mừng sinh nhật , con đừng làm các cô các chú vui."

Nói tươi: "Từ hồi gả về đây, họ bao giờ tổ chức sinh nhật cho cả, mấy chuyện nhỏ nhặt đừng chấp nhặt nhé."

Tôi bà, mắt thấy cay cay.

Lúc bà giống hệt một đứa trẻ, cho chút kẹo là thấy mãn nguyện.

cũng là sinh nhật bà, bà là lớn nhất, nhanh chóng nén sự xót xa, hậm hực bĩu môi: "Được , con ."

Loading...