Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm thìa.
Xong , bạch nguyệt quang trở về, công việc nhàn hạ lương cao của giữ .
Mẹ Bùi Lãng Hành để ý đến hành động nhỏ của , bà thêm vài câu hài lòng cúp máy.
Thấy im lặng bà ,
Mẹ Bùi Lãng Hành đưa thẻ đen tay , giọng điệu cứng rắn:
"Cô Tô, cô là một phụ nữ thông minh, tin là trong lòng cô sự cân nhắc."
"Cầm lấy , ba mươi triệu , đủ để cô sống sung túc cả đời ở nước ngoài ."
Nhiều... nhiều bao nhiêu?
Tôi cầm chặt tấm thẻ đen.
Trái tim vốn c.h.ế.t cứng đột nhiên sống .
Những giọt nước mắt vốn ứa bỗng chốc còn nữa.
Cần rằng, mỗi tháng Bùi Lãng Hành chỉ cho một triệu, mà tay là ba mươi triệu.
Trời, sớm chúng hào phóng như ,
thì còn làm chim hoàng yến làm gì nữa, chi bằng mỗi ngày thắp hương cầu nguyện cho thanh mai trúc mã của Bùi Lãng Hành về nước nhanh hơn !
Tôi và Bùi Lãng Hành gặp một cách tình cờ.
Hai năm , bố dượng đưa đến quán bar, và bỏ thuốc ly của , định đưa lên giường của một khách hàng đàn ông lớn tuổi.
Khi phát hiện thì nóng bừng.
Dựa chút lý trí cuối cùng, loạng choạng đẩy cửa phòng nghỉ.
Và thấy Bùi Lãng Hành đang nghỉ ngơi bên trong.
Ôi, một trai khôi ngô, dáng thẳng tắp!
Thế là, xông tới... đẩy ngã .
Khi tỉnh , Bùi Lãng Hành làm cho... ngất .
Tôi cảm thấy , để cho một trăm tệ.
Đi đến cửa, chợt nghĩ, một trăm tệ đủ cho ăn mấy bữa cơm.
Thế là , đổi một trăm tệ thành năm mươi tệ.
Coi như tiền boa cho , dù kỹ thuật cũng khá tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gia-cua-mot-cuoc-roi-di/2.html.]
Vốn nghĩ chuyện sẽ qua như .
ngày hôm , đột nhiên một nhóm mặc đồ đen bắt đến một biệt thự.
Và sofa, chính là Bùi Lãng Hành.
Anh bóp lấy cằm , ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu âm trầm:
"Hừ, lắm, cô là phụ nữ đầu tiên dám đối xử với thô bạo như ."
Trời ạ.
Giá mà là Thái tử giới Thượng Hải.
Cho mười cái gan cũng dám cưỡng ép !
Gai xương rồng
Tôi đất, run rẩy:
"Xin , là do kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ, mưu mô xảo quyệt, trơ trẽn như làm ô uế ngài Thái tử băng thanh ngọc khiết, thanh tao thuần khiết!"
"Ngàn sai cũng là của , ngài Thái tử hãy coi như chó cắn một phát !"
Chưa hết .
Bùi Lãng Hành lấy tờ năm mươi tệ nhàu nát, kẹp giữa ngón tay thon dài, lạnh lùng :
"Tô Mãn Mãn, cô đang sỉ nhục ?"
Thanh liêm đại lão gia ôi, oan cho quá!
Tôi mở tất cả dư thẻ ngân hàng, lượt cho xem, mà nước mắt:
"Anh ơi, em đưa cho một phần mười gia sản của em , lượng cả bao dung, tha cho em !"
Nghe xong, sắc mặt Bùi Lãng Hành rõ ràng khá hơn một chút.
vẫn nhạo: "Nghèo thật."
Tôi giận nhưng dám .
Anh một lúc lâu, bất chợt :
"Nói đến đây, vặn thiếu một phụ nữ."
"Cô, hợp lý."