7
Tôi yên tại chỗ lâu.
Nước mắt gió hong khô,
những mảnh vỡ trong lòng cũng đang dần gom , dựng lên thành một bức tường vững chắc hơn.
Tình cảm mục rữa, cần.
cũng sẽ để họ dễ dàng như ý.
Kẻ chen chân và kẻ phản bội xứng kết cục viên mãn.
Một kế hoạch rõ ràng đang từng bước hình thành trong đầu .
Tôi – sẽ thua.
8
Hôm nay Hạ Mạn đến công ty, khác hẳn ngày.
Cô trang điểm, mặc một chiếc váy trắng nhã nhặn,
nổi bật nhất là sợi dây chuyền cổ.
Vì đổi quá lớn, các đồng nghiệp tò mò kéo đến hỏi cô chuyện vui gì .
Cô thẹn thùng:
“Không , chỉ là đột nhiên đổi bản một chút.”
“Chiếc dây chuyền mới thấy ở trung tâm thương mại hôm đấy, hơn hai mươi triệu lận,”
“Tiểu Mạn, sự đổi của cô đúng là hề rẻ chút nào nha.”
Hạ Mạn theo phản xạ ngẩng đầu, cố ý đưa tay chạm sợi dây chuyền cổ:
“Không tiền của em , là khác tặng mà.”
“Ồ~ đó chắc chắn bình thường, bình thường tặng quà đắt tiền đến .”
Họ đang tán gẫu trong phòng , còn thì đang pha cà phê bằng tay.
Toàn bộ cuộc đối thoại đều lọt tai .
Thấy tham gia, Hạ Mạn cố tình bước tới,
sợi dây chuyền kim cương cổ cô lấp lánh rực rỡ.
“Cô Thẩm, cần giúp gì ?”
Chỉ một đêm, cô đổi nhiều.
Không còn là Hạ Mạn rụt rè như nữa, mà là dáng vẻ khoe khoang như thể nắm chắc phần thắng.
Tôi lạnh nhạt :
“Không cần, cảm ơn.”
Mọi trong phòng lượt rời , chỉ còn và cô .
Cô :
“Xin nhé, hôm qua khi Giang Dịch đưa về thì đúng lúc máy nước nóng và vòi sen trong phòng tắm hỏng,
giúp sửa lâu, quần áo cũng ướt,
nghĩ về cũng bất tiện, nên để ngủ nhà .”
“ cô yên tâm, cô Thẩm,
Giang ngủ ở sofa phòng khách, giữa chúng gì cả—”
“Cô giành ?” Tôi cắt lời.
Hạ Mạn ngẩn :
“Cái gì cơ?”
“Tôi hỏi, cô giành Giang Dịch ?”
Tôi thẳng cô , nhắc một nữa.
Hạ Mạn thoáng do dự, rõ ý gì, chỉ lặng lẽ quan sát, đáp.
Tôi tiếp lời:
“, cô nghĩ Giang Dịch sẽ ly hôn với ?”
“Nhà cô bình thường, còn một con nghiện cờ b.ạ.c dây dưa, điều kiện bản …”
Tôi cố tình chọc tức cô :
“Hạ Mạn, cô dựa mà tự tin giành ?”
Mặt Hạ Mạn khi đỏ bừng, khi tái nhợt vì tức giận:
“Cô đừng coi thường khác! Các cô chẳng qua chỉ may mắn sinh đúng chỗ,
đừng tưởng là cao quý gì!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/gai-giau-trong-bong/chuong-5.html.]
Anh Giang loại nông cạn như !”
“Thế ? Vậy chờ xem.”
Đừng làm thất vọng.
Tôi ánh mắt oán hận và độc địa của cô ,
bưng ly cà phê pha xong rời khỏi đó.
Tôi tìm chị Bin, đưa điện thoại của Giang Dịch cho chị , nhờ giúp một chuyện.
Chiều tan làm, Giang Dịch ôm bó hoa, chờ ở cổng công ty.
9
Tôi và Hạ Mạn khỏi công ty, cách xa.
Hạ Mạn vui vẻ vẫy tay với Giang Dịch:
“Giang Dịch—”
chỉ liếc cô một cái, ôm hoa bước qua, thẳng đến chỗ .
Ánh mắt đầy áy náy:
“Xin Sơ Sơ, chuyện hôm qua là hiểu lầm em.”
Tôi nhờ chị Bin rõ chuyện chính chị là giới thiệu đối tượng xem mắt cho Hạ Mạn.
Hạ Mạn bên cạnh rời, ánh mắt như kim nhọn cứ ghim lấy .
Tôi cúi đầu, bấm mạnh lòng bàn tay để ép vài giọt nước mắt.
Khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt đổi.
Mắt ngân ngấn lệ, ấm ức Giang Dịch:
“Hôm qua em nhiều , nhưng tin.
Anh để em một giữa đường.”
“Anh từng , bất kể chuyện gì, cũng sẽ tin em.”
Tôi hiểu rõ Giang Dịch.
Anh là mềm lòng, dễ cảm thấy , đặc biệt là thương hại những yếu thế.
Hạ Mạn chính là lợi dụng điểm mà chen chân giữa chúng .
Cô dùng , thì cũng dùng .
Hơn nữa, sẽ dùng hơn cô .
Thấy , nhớ đến việc hôm qua hiểu lầm ,
Giang Dịch càng thêm day dứt.
Anh ôm hoa bằng một tay, tay còn kéo lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng, khẽ dỗ:
“Xin , xin , đừng nữa , để lát đưa em ăn món ngon.”
Tôi nghiêng mặt áp lồng n.g.ự.c , ánh mắt chạm ánh của Hạ Mạn.
Cô trừng , ánh mắt đầy ghen tị và tức giận như thiêu rụi thành tro bụi.
Tôi khẽ nhếch môi.
Giọt nước mắt ngày hôm đó của tác dụng.
Cảm giác tội khiến mấy ngày nay Giang Dịch ngoan ngoãn ở nhà.
Thỉnh thoảng vài cuộc điện thoại, lén ban công .
xong, vẫn ở nhà, hề bước ngoài.
Suốt thời gian đó, nhắc gì đến chuyện của Hạ Mạn,
Giang Dịch cũng chủ động đề cập.
Tôi vẫn luôn tự nhủ với bản rằng,
Không cần vội, thời gian thích hợp vẫn đến.
Mấy ngày nay, Hạ Mạn cứ bằng ánh mắt đầy oán hận trong công ty.
Cô :
“Cưỡng ép giữ một yêu bên cạnh là vô ích,
chỉ khiến thêm đau khổ, thêm chán ghét cô mà thôi.”
Tôi thản nhiên cô :
“Không bảo cô tự giành lấy ? Không bản lĩnh thì trách ai ?”
“Cô!” – Hạ Mạn giận đến mức mắt rực lửa, đưa tay chỉ thẳng :
“Cô đừng vội đắc ý quá sớm! Rồi xem!”
Ngày hôm , Hạ Mạn liền xin nghỉ bệnh.