”
Giang Diệu Cảnh đầu.
Cố Ái Lâm cũng cô , “Chị dâu, ?”
Tống Uẩn Uẩn , “Không gì, chỉ là bảo chú ý an .”
“Bọn em sẽ giữ gìn, chị dâu đừng lo.” Cố Ái Lâm .
Tống Uẩn Uẩn gật đầu.
Cô họ rời , cũng giúp gì.
Vẻ mặt buồn bã.
Ưng tiến lên, “Bà chủ, cần giúp gì ?”
Tống Uẩn Uẩn lắc đầu, “Chúng nhà !”
Cô , “Khi ở đây, làm phiền .”
“Đó là việc nên làm.” Ưng cúi mắt.
Song Song đến, ôm lấy chân Tống Uẩn Uẩn, “Mẹ, ôm con .”
Tống Uẩn Uẩn cúi , hai tay cố sức bế bé lên, kéo vết thương, cô mới nhớ , vết thương.
“Nắm tay ?” Cô dịu dàng hỏi.
Song Song lắc đầu, “Con ôm.”
Ưng tiến lên, “Để ôm bé nhé.”
Song Song, “…”
“Con .” Nói xong bé co chân bỏ chạy!
Khi Tống Uẩn Uẩn ở đây, bé Ưng chằm chằm.
Không cho bé leo trèo, cho bé ngoài trang viên.
Dặn bé học tiếng F cho .
Bảo bé ăn nhiều cơm.
Có thể , bé tự do!
Cậu bé Ưng ôm.
Bị ôm trong lòng, giống như giam cầm .
Không chút ấm áp nào.
Cậu bé là vòng tay ấm áp của .
Tống Uẩn Uẩn nhướng mày, “Thằng bé sợ ?”
Vừa , cô đầu Ưng.
Ưng rõ lắm, Tống Uẩn Uẩn ý gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ga-nham-nhung-chu-re-that-quyen-ru-tong-uan-uan-giang-dieu-canh/chuong-984.html.]
________________________________________
Anh giải thích, “Có vì, khi hai ở đây, quản bé chặt quá, nên bé phản cảm với ?”
Tống Uẩn Uẩn bỗng .
Cô , “Làm lắm.”
Ưng cũng khẽ mấp máy môi.
…
Thành phố Ô Tân, Dương Minh Sóc hồi phục gần như đủ nên xuất viện.
Vì lập công, cục cho nghỉ phép.
Một mặt là vì thương, vẫn hồi phục, một mặt khác là An Lộ sinh, để chút thời gian ở nhà bầu bạn với con.
Trước đây, Dương Minh Sóc sẽ chịu nghỉ ngơi.
Làm việc nhiều năm như , cũng nghỉ ngơi bao giờ.
, từ chối, chấp nhận thiện ý của cấp .
“Cứ gọi là Bảo Bảo Bảo Bảo, con của chúng , một cái tên .” Dương Minh Sóc .
An Lộ cắm hoa bình hoa!
Bó hoa là khác tặng, còn nhiều hoa quả.
Cô mặc bộ đồ ở nhà đơn giản, đầu , “Cũng nên một cái tên , gọi là gì đây?”
Cô vẫn nghĩ kỹ.
Dương Minh Sóc nghĩ từ lâu , và còn nghĩ nhiều, chỉ là sợ An Lộ thích.
An Lộ đến bên cạnh giường, “Sao khách sáo với em thế?”
Dương Minh Sóc thừa nhận, “Anh mới .”
“Anh .” Cô cúi chằm chằm , “Có hề nghĩ, nên, trong chốc lát nghĩ , nên mới gì?”
“Anh nghĩ .” Dương Minh Sóc theo bản năng trả lời.
Trả lời xong, chính cũng cảm thấy trả lời quá nhanh.
Cười, “Được , em chỉ là đối phó với thôi.”
An Lộ kéo môi, nhạt, lông mày cong cong, “Em , chỉ mới chịu dung túng cho em.”
Dương Minh Sóc mắt cô, “Tên ở nhà là Bảo Nhi, ý nghĩa là cô bé là cái áo bông nhỏ tri kỷ của chúng , tên chính thức là Chân Chân, em thấy thế nào?”
An Lộ gật đầu mạnh, “Em thích, hơn nữa , Đào chi yêu yêu, kỳ diệp chân chân, Dương Chân Chân.”
Dương Minh Sóc sững sờ một chút, “Dương Chân Chân?”
“Phải, nếu thì ? Anh là bố của đứa trẻ mà!”
“Anh còn tưởng…”
“Anh tưởng gì?” Vẻ mặt của An Lộ bỗng trở nên nghiêm túc.