Khoảnh khắc , cô gọi điện cho , chắc chắn xảy chuyện gì nghiêm trọng mà cô thể chịu đựng . Vì , cô mới chủ động liên lạc với .
Anh định tinh thần: “Anh sẽ về ngay.”
Tống Uẩn Uẩn nghẹn ngào: “Anh mau lên, em sợ…”
Một câu “em sợ”, trái tim Giang Diệu Cảnh tan nát.
Anh cúp điện thoại.
“Hoắc Huân.” Anh trầm giọng.
Hoắc Huân chạy : “Người bên trong vẫn đang đánh …”
“Anh tìm giám sát , về nước một chuyến.”
Hoắc Huân hỏi: “Khi nào?”
Giang Diệu Cảnh : “Bây giờ, ngay lập tức, ngay và luôn!”
“Tôi sẽ làm ngay.”
…
Vài giờ , Tống Uẩn Uẩn cửa phòng phẫu thuật. Trần Việt đến hỏi: “Cô thế nào ?”
Tống Uẩn Uẩn trả lời: “Cô , cô gặp , về .”
Trần Việt nhíu mày: “Cô gì ? Sao cô gặp ?”
Tống Uẩn Uẩn dám thẳng mắt Trần Việt: “Cô thực sự gặp .”
Trần Việt là thông minh, : “Có con còn nữa ? Không , thể chịu đựng , cô chắc là đau lòng, để an ủi cô .” Trong lòng dễ chịu, nhưng vẻ mặt vẫn cố tỏ bình tĩnh.
Tống Uẩn Uẩn : “Anh về .”
Nếu chỉ là mất con, Cố Ái Lâm sẽ gặp .
Trần Việt chằm chằm Tống Uẩn Uẩn: “Cô thật với , rốt cuộc xảy chuyện gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ga-nham-nhung-chu-re-that-quyen-ru-tong-uan-uan-giang-dieu-canh/chuong-775.html.]
Tống Uẩn Uẩn đầu : “Tôi , đừng hỏi nữa…”
Trần Việt nắm lấy cánh tay cô, trong lòng dự cảm . Vẻ mặt vẫn giả vờ bình tĩnh.
“Nói cho .” Anh đè nén giọng .
Tống Uẩn Uẩn nhắm đôi mắt sưng húp : “Thực , trong lòng chắc chắn suy đoán , đúng ?”
Ngón tay Trần Việt từ từ buông , lúc đó khi tìm thấy Cố Ái Lâm, cô trong bãi cỏ xa chiếc xe, quần áo xộc xệch.
“Vậy thì, đừng hỏi nữa.” Bản cô cũng khó mà bình tĩnh , đau khổ vô cùng, nhưng vẫn cố gắng nhẹ nhàng: “Tôi sẽ ở bên cạnh cô rời. Cô bây giờ gặp , thì đừng xuất hiện mặt cô nữa, sợ cô sẽ kích động.”
Trần Việt há miệng, nhưng lời nào. Cả chìm trong sự u uất và kìm nén!
Tống Uẩn Uẩn thấy vẻ đau khổ của , tim cô cũng quặn !
“Tôi chăm sóc cô , bên cạnh cô thể thiếu .”
Nói xong, Tống Uẩn Uẩn bước phòng phẫu thuật. Ca phẫu thuật của Cố Ái Lâm là do cô làm. Vì , những gì xảy với Cố Ái Lâm, cô là rõ nhất.
Giọng Tống Uẩn Uẩn dịu dàng, sợ rằng sẽ làm cô kích động: “Tôi đẩy về phòng bệnh.”
Cố Ái Lâm mở mắt, lên trần nhà một cách trống rỗng, một lời.
Tống Uẩn Uẩn lặng lẽ đẩy cô về phòng bệnh, cố định giường bệnh, kéo một chiếc ghế xuống bên giường. Cố Ái Lâm , lưng với cô. Tống Uẩn Uẩn gì đó, nhưng lời đến miệng nuốt . Lúc , lời an ủi đều trở nên vô nghĩa. Ngôn từ thể xoa dịu tâm hồn tổn thương của cô …
Ánh đèn mờ ảo, căn phòng tĩnh lặng.
Tiếng nức nở kìm nén của Cố Ái Lâm vẫn rõ.
Tống Uẩn Uẩn khàn giọng : “Nếu , cứ , ở đây ai khác .”
Tiếng của Cố Ái Lâm dần dần lớn hơn. Đôi vai cũng run lên dữ dội. Từ nức nở đến lớn, chỉ trong một khoảnh khắc. Cô trùm chăn kín đầu. Cả căn phòng chìm trong bầu khí u uất và đau khổ!
Tống Uẩn Uẩn bây giờ chỉ thể lặng lẽ ở bên cạnh cô , đề phòng cô làm điều dại dột!
Cô lâu. Trời gần sáng. Cô mệt lử, . Tống Uẩn Uẩn dám cử động, sợ làm cô tỉnh giấc. Cô cần nghỉ ngơi, nếu cả thể chất và tinh thần đều thể chịu đựng .
Gần bảy giờ sáng, cửa phòng bệnh mở , cô đầu theo tiếng động. Cô cứ nghĩ là Trần Việt. bước là Giang Diệu Cảnh. Cô sững sờ một lúc, giây tiếp theo liền dậy. Nhận hành động của thể quá nhanh, cô vội vàng Cố Ái Lâm giường.