Song Song , vững.
Anh trở về nhà, Song Song chạy tới ôm lấy chân , "Ma ma..."
Song Song vẫn gọi ba.
Giang Diệu Cảnh cố ý dạy bé gọi ba.
Anh thích Song Song gọi "ma ma" một cách lấp lửng.
"Ma ma..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Song Song dụi giữa hai chân Giang Diệu Cảnh.
Anh cúi bế con trai lên.
Song Song mềm mại, vẻ là nhớ , ôm lấy cổ , hôn lên mặt một cái, kéo một sợi nước bọt.
Giang Diệu Cảnh cau mày tỏ vẻ chê.
Lấy cả một tờ khăn giấy, lau nước bọt miệng bé, lau mặt.
Điện thoại trong nhà reo.
Bà Ngô máy.
Bên hình như gì đó, bà Giang Diệu Cảnh, "Thưa chủ, bên đó gọi điện , Giang Diệu Thiên chạy trốn ."
Từ "" là tinh túy.
Nhìn vẻ mặt của bà Ngô, dường như quen với chuyện .
Đây lẽ là thứ một trăm Giang Diệu Thiên trốn thoát nhỉ?
Rồi bắt về?
Giang Diệu Cảnh khẽ "ừ" một tiếng, tỏ ý .
...
Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Giang Diệu Thiên nhốt ở đây.
Giang Diệu Cảnh đưa đến đồn cảnh sát.
Mà là coi như một bệnh nhân tâm thần, nhốt ở đây.
Việc canh giữ lỏng lẻo, cho cơ hội trốn thoát bất cứ lúc nào.
Anh cũng thật sự tiếc công sức để trốn thoát.
, mỗi nghĩ thành công, bắt về.
Cứ lặp lặp ...
Bản Giang Diệu Thiên bây giờ cũng cảm thấy là một tên điên .
Mỗi trốn thoát, mỗi bắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ga-nham-nhung-chu-re-that-quyen-ru-tong-uan-uan-giang-dieu-canh/chuong-472.html.]
Anh cảm thấy chuyện trốn thoát giống như là một ảo tưởng, giống như xảy , giống như từng xảy .
Tư duy của rối loạn.
"Giang Diệu Cảnh, bảo nó cút đây, bản lĩnh thì g.i.ế.c tao ." Anh điên cuồng đập cánh cửa sắt!
Cánh cửa sắt đập vang ầm ầm!
"Giang tổng..." Viện trưởng đến mở cửa.
Giang Diệu Cảnh ở cửa.
Giang Diệu Thiên còn đập cửa, cánh cửa đột nhiên mở , đập , giữ thăng bằng, ngã nhào đất.
Anh ngẩng đầu lên, thấy Giang Diệu Cảnh, hai tay đột nhiên siết thành nắm đấm, trong mắt tràn ngập hận ý, giống như lửa cháy!
Nghiến răng nghiến lợi, "Giang Diệu Cảnh!"
Giang Diệu Cảnh từ cao xuống, giống như một con kiến, "Tôi , sẽ khiến sống bằng chết."
Giang Diệu Thiên chật vật đất, hận ý gần như nuốt chửng .
Hai tay ngừng run rẩy, gân xanh mu bàn tay nổi lên như vỡ !
Cùng họ Giang, cam tâm thảm hại như , còn Giang Diệu Cảnh thì ở cao.
Anh cam tâm, thua .
Còn thua một cách triệt để như .
Anh từ đất bò dậy, ngũ quan dữ tợn, "Giang Diệu Cảnh sợ , dám lén lút g.i.ế.c , theo thấy gan, là một đàn ông, bản lĩnh thì g.i.ế.c , đừng để coi thường ."
Nói xong định xông tới, với ý đồ đồng quy vu tận với Giang Diệu Cảnh.
động, khác khống chế.
Viện trưởng , "Hôm nay đến giờ tiêm thuốc cho ."
Giang Diệu Thiên giãy giụa.
sức lực của đủ.
Kể từ khi nhốt đây, mỗi ngày đều tiêm một ống thuốc.
Ống thuốc sẽ khiến cơ bắp teo , vô lực.
Anh thậm chí thể tự sát.
Một ống thuốc tiêm xuống, ném xuống đất.
Cũng sợ chạy trốn.
Một là còn sức, hai là trong cơ thể máy theo dõi.
Anh thể chạy thoát .
Cảm giác c.h.ế.t cũng , thật sự là sống bằng chết.
Anh ngẩng đầu lên, lạnh, "Giang Diệu Cảnh, cũng thể coi là thắng nhỉ? Tống Uẩn Uẩn c.h.ế.t , sẽ đau khổ cả đời ? Haha..."
Anh gần như điên loạn, "Tôi nghĩ cách, thậm chí lẻn đám cưới của Thẩm Chi Khiêm, nhờ phục vụ đưa cho cô một tờ giấy, lừa cô lên lầu, bắt cô , nhưng cô mắc lừa, đành tập trung đứa con của hai , , thành công, bắt cô , mặc dù bây giờ khống chế, nhưng cũng lỗ, lấy mạng của Tống Uẩn Uẩn."