Dương Thiến Thiến mà tin lời bà : “Thật ?”
“Thật, lừa cô làm gì? Chỉ cần cô lời , nhất định sẽ giúp cô .” Mộc Cầm tiếp tục dụ dỗ: “Cô bao giờ chồng đàn ông khác ?”
Dương Thiến Thiến lắc đầu: “Không .”
“Cho nên cô tin , sẽ dạy cô cách nắm giữ đàn ông.” Mộc Cầm đỡ cô dậy: “Nhớ kỹ, ở mặt Giang Diệu Cảnh gì cả, chỉ cần là .” Mộc Cầm cảm thấy Dương Thiến Thiến ngốc, chuyện mặt Giang Diệu Cảnh chắc chắn sẽ lộ sơ hở. Phải , Mộc Cầm vẫn thông minh, nếu cũng thể hết đến khác lên kế hoạch mưu sát Giang Diệu Cảnh.
Dương Thiến Thiến gật đầu: “Tôi lời bà, nhưng bà đảm bảo thể Giang Diệu Cảnh.”
“Tôi đảm bảo.” Mộc Cầm hùng hồn . Dương Thiến Thiến tin chắc nghi ngờ!
“Nhớ kỹ, nhất định đóng vai đáng thương mặt Giang Diệu Cảnh, nhất là đòi sống đòi chết.” Mộc Cầm bày kế cho cô . Dương Thiến Thiến gật đầu. “Nhớ kỹ.” Mộc Cầm dặn dò. Dương Thiến Thiến nhớ, Mộc Cầm lúc mới giao cho Hoắc Huân.
Hoắc Huân yên động, Dương Thiến Thiến là nạn nhân, nhưng vẫn cảm thấy cô bẩn thỉu. Anh lạnh nhạt : “Đi theo .” Dương Thiến Thiến ôm tay, quần áo xộc xệch, vai trần. Tóc tai rối bời, mặt còn vương nước mắt, hai mắt đỏ hoe, trông vô cùng thảm thương!
“Tổng giám đốc Giang.” Hoắc Huân đưa đến. Giang Diệu Cảnh sang, chỉ : “Cho cô lên xe phía .” “Vâng.” Hoắc Huân sắp xếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ga-nham-nhung-chu-re-that-quyen-ru-tong-uan-uan-giang-dieu-canh/chuong-279.html.]
Dương Thiến Thiến lời Mộc Cầm, gì cả, chỉ . Khóc đáng thương. Hoắc Huân cho tìm một thứ gì đó khoác cho cô . Sau khi định cho Dương Thiến Thiến, Hoắc Huân tới: “Tổng giám đốc Giang, chuyện , định làm thế nào?” Anh cảm thấy, bây giờ chính là cơ hội, Mộc Cầm đang ở bên trong, bà nếu c.h.ế.t cũng đáng đời. Dù bà g.i.ế.c Giang Diệu Cảnh và thực hiện ám sát chỉ một hai . Một độc ác như thì đáng chết, họ mang theo , thể giải quyết, mấy của Mộc Cầm đáng để mắt tới.
Giang Diệu Cảnh đương nhiên Mộc Cầm chết, nhưng bốc đồng. “Giết bà chỉ làm bẩn tay .” Giang Diệu Cảnh trong lòng tính toán: “Chúng thôi.” Hoắc Huân thêm, lên xe khởi động rời .
Họ đưa Dương Thiến Thiến đến bệnh viện, tuy cô thương, nhưng dù cũng … Cũng cần kiểm tra một chút. Và an ủi một chút. Trước đây Giang Diệu Cảnh đối xử với cô lạnh nhạt. Đột nhiên với cô như , cô chút sủng mà lo. Cô giường bệnh, quên mất lời dặn, tuy cũng đang giả vờ đáng thương, nhưng hề khiến cảm thấy đau lòng.
“Tôi còn mặt mũi nào làm nữa , , huhu…”
Giang Diệu Cảnh mặt biểu cảm: “Tiếc thật.”
Dương Thiến Thiến ngẩng đầu: “Cái… cái gì tiếc?”
“Cô xinh như , thể gả cho một đàn ông , bây giờ cô thành thế , còn đàn ông nào cô nữa?” Giang Diệu Cảnh ánh mắt vẻ tùy tiện đánh giá cô từ xuống : “Cô sẽ nghĩ rằng, sẽ thích một phụ nữ vấy bẩn chứ?”
Ầm! Có thứ gì đó vỡ tan. Giấc mộng mà Mộc Cầm vẽ cho cô , trong phút chốc vỡ nát. , đàn ông nào sẽ thích một phụ nữ còn trong trắng chứ? Cho dù Giang Diệu Cảnh đồng cảm với cô , cũng tuyệt đối sẽ thích ?
“Tôi cứu cô, là vì cô cứu . Bây giờ chúng huề , , cô lấy chuyện nữa.” Giang Diệu Cảnh gọi Hoắc Huân đến: “Cho cô một khoản tiền, để cô một cuộc sống .”
“Tôi cần.” Dương Thiến Thiến đột nhiên xuống giường, một tay níu lấy cánh tay Giang Diệu Cảnh: “Tôi cần tiền, cái là .”