Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
CHƯƠNG 26: NGƯỜI ĐÃ BỎ RƠI EM NĂM XƯA, GIỜ MUỐN LÀM BÀ NGOẠI CỦA CON GÁI EM
Tác giả: Mr.Bin
Một buổi sáng bình thường. Mọi thứ yên ả như ngày.
Cho đến khi quản gia lên gõ cửa phòng ngủ:
“Thiếu gia… một phụ nữ lớn tuổi đến… tự xưng là ruột của thiếu phu nhân.”
Tần Dục Phong đang đút cháo yến mạch cho vợ liền khựng tay. Thìa cháo dừng lưng chừng, đôi mắt nheo .
“Bà … hẹn . mong gặp… chỉ 5 phút.”
Căn phòng rơi im lặng.
Nguyệt Vy đang dựa gối, rõ từng từ. Cô , chỉ siết chặt chăn.
Tần Dục Phong đặt thìa xuống, nắm lấy tay vợ:
“Anh thể để bà , nếu em .”
Một lúc , cô hít sâu.
“Cho bà … Em bà vì lý do gì.”
Phòng khách tầng .
Người phụ nữ hơn năm mươi, mái tóc búi gọn, mặc áo sơ mi kem, váy dài, và đeo một chiếc khăn tay thêu tên “Vy” bạc màu.
Đó là Ngô Diễm Lan – phụ nữ bỏ cùng đàn ông khác khi Nguyệt Vy mới bảy tuổi. Từ đó, từng .
Khi hai đối mặt, khí như đông cứng.
Nguyệt Vy dìu xuống ghế. Bà Ngô cúi đầu thật sâu:
“Vy… xin .”
Không một tiếng đáp.
Bà run giọng:
“Ngày đó yếu đuối. Mẹ đủ can đảm đối mặt với gia đình, với con. Mẹ nghĩ chỉ làm vướng bận. những năm tháng con… là những năm sống mà linh hồn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ga-cho-ke-thu/chuong-26-nguoi-da-bo-roi-em-nam-xua-gio-muon-lam-ba-ngoai-cua-con-gai-em.html.]
“Vậy giờ ?” – Giọng Vy run run nhưng cứng rắn.
“Vì con sắp sinh. Và … quyền xin làm con nữa. nếu … làm bà ngoại của cháu.”
Nước mắt Vy trào .
“Bà ngoại? Một từng lo cho một bữa cơm, một cái áo… Giờ ôm cháu ?”
Ngô Diễm Lan òa :
“Chỉ cần con cho cơ hội… chăm sóc con lúc ở cữ. Không cần gọi , chỉ cần gọi là bà Lan cũng … Mẹ chỉ cần ở gần, con bình an.”
Nguyệt Vy .
Rồi một lúc , cô khẽ:
“Em bé… cần tình . cần thời gian.”
Tần Dục Phong từ xa nãy giờ.
Lúc bà Lan rời , nhẹ giọng:
“Nếu em … sẽ cho bà gần.”
Cô , đôi mắt rưng rưng:
“Em chỉ sợ… tha thứ đau. Tin thất vọng.”
“Vậy để là giữa.” – Anh nắm tay cô – “Người nào làm em buồn… qua .”
Cô khẽ gật đầu, tựa vai , nước mắt lặng lẽ chảy xuống cổ áo.
Tối hôm đó.
Cô lấy chiếc khăn tay cũ bà Lan để , mở thấy một tấm ảnh chụp hai con ở hội chợ năm nào. Trong ảnh, cô bé Vy rạng rỡ, còn thì ôm chặt từ phía .
Góc ảnh là dòng chữ tay mờ:
"Mẹ thương con. Dù ở , cũng sẽ mãi thương con."
Cô áp khăn ngực. Và đầu tiên, trong tim… một chút gì đó rung lên. Như thể, ký ức năm xưa vẫn còn sống .