FULL Hà tổng tuyệt tử? Kết hôn với người câm (Nguyễn Thanh Âm-Hạ Tứ) - Chương 375: Đêm kỷ niệm

Cập nhật lúc: 2025-11-12 01:01:40
Lượt xem: 807

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong căn biệt thự rộng lớn, hương hoa hồng lan tỏa khắp nơi, mặt bàn đảo bếp lóe lên chút ánh sáng yếu ớt.

Nguyễn Thanh Âm theo ánh sáng , một bóng hình cao gầy mờ ảo từ cửa kính bước , tay nâng một chiếc bánh, bánh cắm một cây nến.

Ánh sáng yếu ớt chính là ngọn lửa từ cây nến.

Hạ Tứ mỉm , hai tay nâng bánh, bước từng bước về phía cô, cách giữa hai dần rút ngắn.

“Kỷ niệm ngày vui vẻ, em yêu.”

Hạ Tứ ánh mắt dịu dàng, mặc áo sơ mi trắng tinh tươm, tay áo cuộn tới khuỷu, trông thanh thoát, chẳng hề lộ vẻ chán nản vì chờ đợi.

Anh cẩn thận đưa chiếc bánh đến mặt Nguyễn Thanh Âm: chiếc bánh kem trắng tối giản, trang trí bằng mứt đỏ hình trái tim, socola hạt phỉ tắt tên hai bằng chữ tiếng Anh, lệch lạc “1314” – đồng âm “một đời một kiếp”.

“Cầu nguyện, thổi nến, em yêu.”

Giọng Hạ Tứ trầm ấm, khàn khàn, dụ cô theo từng bước.

Nguyễn Thanh Âm vỗ trán, gần giờ tan làm, phòng đột nhiên họp khẩn cấp, một dữ liệu trong dự án hợp tác doanh nghiệp nước ngoài sai định dạng, cả nhóm làm thêm, trễ giờ tan làm một tiếng.

Sự cố bất ngờ khiến cô quên mất ngày kỷ niệm, quan trọng hơn, món quà cô cẩn thận chuẩn cho Hạ Tứ cũng bỏ quên bàn ở ngân hàng.

Hạ Tứ chẳng gì cả, đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú cô, như đang thưởng thức “con mồi” của .

Nguyễn Thanh Âm tim nhói, do dự mở lời thổ lộ thế nào.

Ngày vui vẻ quan trọng như thế , cô phá hỏng tâm trạng , nhưng…

Cô khẽ chắp tay, Hạ Tứ như phép thuật biến một chiếc vương miện kim cương nhỏ xinh, tinh tế sang trọng.

Dưới ánh nến lung linh, mỗi viên kim cương lấp lánh, phản chiếu tia sáng rực rỡ.

Cô hồi hộp cầu nguyện, đôi mắt sâu thẳm đầy kỳ vọng của Hạ Tứ, nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến.

Hạ Tứ bật từng cây nến bàn ăn chuẩn , ánh sáng lung linh, cô thấy từng món ăn tinh xảo, như tác phẩm nghệ thuật.

“Anh tự tay làm bánh, thử một miếng nhé.” Hạ Tứ cắt một miếng nhỏ, đưa cho cô.

Nguyễn Thanh Âm sắc mặt chút biến đổi, nhận bánh nhưng nếm.

“Xin , em quá bận, quên mất ngày quan trọng , quà cũng quên .”

Nụ môi Hạ Tứ cứng , gần như là nụ gượng.

Ở lối phòng khách vẫn dán lịch đếm ngược, chỉ còn… 0 ngày đến ngày kỷ niệm 1314.

Con nổi bật, đặt ngay nơi mỗi ngày.

Sao quên nhỉ? Có lẽ là… vì để tâm.

Nguyễn Thanh Âm dám nghĩ tiếp, vội giải thích:

“Hôm nay đặc biệt, nhiều việc đột xuất, em bận rộn, quà đặt sẵn nhưng bỏ quên ở ngân hàng.”

Thần thái Hạ Tứ vốn dịu dàng mềm mại giờ như băng giá.

Cô cảm giác thời gian chậm , càng im lặng càng hồi hộp.

Bỗng một bàn tay ấm áp đặt lên trán cô, kèm theo tiếng thở dài nhẹ của :

“Ăn , nhớ đem quà bù .”

Hạ Tứ bất ngờ trách móc, ngược lịch sự kéo ghế cho cô.

Nguyễn Thanh Âm run rẩy xuống, thoáng thấy ở góc bàn một dây chuyền bạch kim nhỏ, mặt dây là trái tim nhỏ, mỗi nửa trái tim khắc vân như dấu vân tay.

Những viên kim cương xếp thành dòng chữ tiếng Anh nhỏ bay bướm: No one but you. (Không ai ngoài em)

Khóa dây còn khắc 1314.

“Đây là dấu vân tay của và em ?” Nguyễn Thanh Âm ngạc nhiên vui, nhẹ nhàng vuốt trái tim, vân giống dấu vân tay thật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/full-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am-ha-tu/chuong-375-dem-ky-niem.html.]

“Mặt là của và em, mặt là hai nhóc con đó.”

Hạ Tứ cúi xuống, đeo dây chuyền lấp lánh cho cô.

Hai đối diện, ánh nến lắc lư, thưởng thức bữa tối yên tĩnh.

Có lẽ rượu tác dụng, hai đồng điệu bước lên cầu thang.

Cuối cùng, kịp mở cửa phòng ngủ, Hạ Tứ ép cô ở hành lang.

Nụ hôn kéo dài, kỹ năng hôn của Hạ Tứ đạt tới trình độ tinh thâm, chỉ một nụ hôn khiến Nguyễn Thanh Âm đầu hàng.

Cơ thể cô mềm nhũn, rên nhẹ, tựa vai Hạ Tứ, hai im lặng ở hành lang tối, đôi khi phát tiếng rì rầm nhỏ.

Áo quần cọ sát, Nguyễn Thanh Âm say đắm, mắt mờ, giọng khàn yếu thành tiếng.

Hạ Tứ ôm cô phòng tắm, va tường, đèn bật sáng chói, hai né tránh ánh mắt .

Anh đổ nước đầy bồn, bắt đầu cởi đồ cô, nước bốc lên, qua lớp sương trắng họ .

Thăm dò, quấn quýt, thử thách, sâu hơn…

Tóc đen như rong biển dính vai trắng nõn, từng sợi dính lưng và eo thon.

Nguyễn Thanh Âm ngửa đầu, mắt ươn ướt, đèn chùm lung linh.

Hạ Tứ bất ngờ cúi sát, thì thầm những lời khiến cô hổ.

Cô dựa bồn, vô thức đặt tay lên eo , cố tìm điểm trụ .

Bên ngoài, lá mùa thu rơi lưa thưa, trời u ám, mưa rơi làm ướt lá, dính đường nhựa.

Nguyễn Thanh Âm cảm giác bốn chi như lắp , não như khởi động .

Đến gần cực điểm, cô tự hỏi, Hạ Tứ thể lực thế?

Tại việc khiến hứng thú mệt mỏi?

Cô mềm nhũn, mệt tới mức câu chỉnh, câu hỏi liên tục của Hạ Tứ, cô chỉ đáp bằng âm tiết đơn giản.

“Em yêu, ngoan, hợp tác với chút.”

Nguyễn Thanh Âm úp mặt vai , lắc nhẹ đầu, đồng ý nhưng cũng phản đối.

Thấy cô phản ứng, Hạ Tứ tiếp tục, hỏi:

“Mệt … ngoan, làm thêm chút nữa nhé?”

Nguyễn Thanh Âm lắc đầu, như “bóc từng lớp”, mất sức và ý thức.

Hạ Tứ bá đạo, thể để cô quyết định?

Vừa dỗ, miệt mài làm việc .

Thời gian trôi qua bao lâu, đầu ngón tay trắng bệch, nhăn nheo, tiếng nước cuối cùng ngưng.

Hạ Tứ bế cô khỏi bồn, quấn khăn, đưa lên giường, nhẹ nhàng hôn một cái:

“Muốn ngủ thêm chút ?”

Tất nhiên !

Không ngủ thì còn làm gì nữa?

Cô còn sức để làm gì khác ?

Nguyễn Thanh Âm siết chặt chăn, Hạ Tứ một cách đầy ý vị:

“Em hết sức .”

Giọng khàn khàn, Hạ Tứ mềm lòng, chui chăn ôm cô thật chặt.

Loading...