FULL Hà tổng tuyệt tử? Kết hôn với người câm (Nguyễn Thanh Âm-Hạ Tứ) - Chương 314: Lạnh lùng và bạo lực

Cập nhật lúc: 2025-11-11 02:23:28
Lượt xem: 1,308

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt Nguyễn Thanh Âm dừng ở cửa thang máy, Hạ Tứ một tay gõ lên khung cửa, gân xanh hiện rõ cánh tay, cô đối diện với đôi mắt đen thẳm sâu như biển cả.

Hoá , khoảnh khắc , chính chắn cô .

Nguyễn Thanh Âm lúng túng lùi nửa bước, bỗng chợt hổ thẹn cùng cùng một thang máy, ngượng.

Chỉ mới lùi nửa bước, cô một vòng tay vạm vỡ kéo , ôm chặt n.g.ự.c , đôi tay lớn giữ cô thể cử động.

“Trốn cái gì? Lúc nãy chẳng sẵn sàng thang kẹp cũng theo ? Nguyễn Thanh Âm, em đổi thái độ nhanh như lật sách .”

Hạ Tứ hạ mi, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn dõi chặt cô.

Anh cố tình nới tay, nhưng Nguyễn Thanh Âm kịp chuẩn , trong tình thế cấp bách, bản năng níu lấy cổ như bám lấy phao cứu sinh, khe khẽ kêu lên một tiếng.

Hai im lặng áp , đôi môi mềm ướt của cô chạm nhẹ má Hạ Tứ, chỉ trong khoảnh khắc, làn da như lửa thiêu, ngứa đau.

Hạ Tứ lạnh lùng liếc cô một cái:

“Đứng vững , em còn định ôm bao lâu nữa?”

Nguyễn Thanh Âm ngượng, nhận muộn màng, lập tức buông tay.

Hạ Tứ chút thất vọng, ngờ cô thật sự buông .

Trong lòng dấy lên một tia hy vọng, mong cô vài lời an ủi.

Anh càng ngờ, cô chỉ nhúc nhích đôi môi, gì.

Hạ Tứ càng tức giận, sắc mặt còn khó coi hơn lúc .

Khi thang máy dừng, bước một cách dứt khoát, quan tâm cô theo kịp .

Nguyễn Thanh Âm lúng túng một lát, tự hỏi nên bướng bỉnh bước theo để “lạnh một đêm”, cô về phòng nghỉ.

Cắn răng, cuối cùng vẫn bước theo bóng lưng đó.

Hạ Tứ là khó dỗ, chuyện hôm nay gây ầm ĩ, nếu kịp thời xuất hiện, ba phụ nữ sẽ gặp chuyện gì, hậu quả khó lường.

Về lý lẽ, Hạ Tứ giận cũng đúng.

Anh quẹt thẻ phòng, vô thức đóng cửa, nhưng một bàn tay trắng nõn chặn .

Anh nhíu mày, gặp nụ van nài của Nguyễn Thanh Âm.

“Chờ em với!”

Nguyễn Thanh Âm hiếm khi tỏ thấp hèn, nhưng giờ mặt cúi, nịnh nọt, theo .

Hạ Tứ nhíu mày, khẽ hừ lạnh, bước phòng, giày, tháo cà vạt.

Anh nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi, chuỗi hành động khiến Nguyễn Thanh Âm giật , suýt bật dậy chạy.

Hạ Tứ giả vờ thờ ơ, nhưng thực tế quan sát từng cử động của cô.

Anh bỗng , từng bước áp sát Nguyễn Thanh Âm tại lối .

“Anh… em tối nay đúng là em sai … em xin !”

“Có chuyện gì thì , tiên mặc áo , giờ lúc chuyện.”

“Ba tháng nguy hiểm vẫn qua… đừng làm gì…!”

Nguyễn Thanh Âm sợ đến lắp, nuốt nước bọt, lời rời rạc.

nữ tu viện, đối diện một đàn ông trai, hình chuẩn, vẫn khó kiềm chế cảm xúc.

Lý trí cuối cùng còn sót, gương mặt nóng bừng, miệng từ chối, nhưng lòng chút hy vọng mờ nhạt.

Cô thầm trách , chẳng bản .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/full-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am-ha-tu/chuong-314-lanh-lung-va-bao-luc.html.]

Hạ Tứ vẫn tiến tới từng bước, khuôn mặt lạnh lùng một nếp nhăn.

Khi thấy cô dồn chân tường, Nguyễn Thanh Âm quyết định nhắm mắt, như thể hi sinh hùng.

Anh đột ngột dừng , cầm lấy d.a.o cạo ở lối , phòng tắm.

Chờ một lúc động tĩnh gì, Nguyễn Thanh Âm mở mắt, nước chảy ào ào từ phòng tắm, mặt đỏ bừng.

Sao cô mong chờ nhỉ?

“Cái đầu của chữ tình quả thật là dao, đúng thật, phân biệt nam nữ, ai cũng áp dụng .”

Nguyễn Thanh Âm nuốt nước bọt, ngoan ngoãn sofa cạnh cửa sổ.

Nước tắm sớm dừng, Hạ Tứ mặc áo choàng rộng bước , tóc mái còn rớt giọt nước.

Anh dùng khăn khô lau đầu, dài giường, chiếm gần hết nửa giường.

Tiếp đó, tắt đèn phòng, chỉ để một chiếc đèn sàn ánh vàng mờ, ánh sáng nhạt nhòa.

Nguyễn Thanh Âm ngại ngùng, cũng xong, ở cũng khó.

Ngồi một lúc, sắp buồn ngủ, cô hít một , khe khẽ hỏi:

“Em thể lên giường ngủ ?”

Căn phòng yên tĩnh đến rùng , Hạ Tứ đáp, đồng ý, cũng từ chối.

Nguyễn Thanh Âm đành coi như đồng ý, cẩn thận cởi áo ngoài, về phía giường còn .

Hạ Tứ cố ý lưng, im lặng.

Nguyễn Thanh Âm xuống, mất ngủ, cô đưa tay chọc lưng :

“Anh ngủ ?”

Không ai trả lời, cô lật ngửa, mắt chằm chằm trần nhà.

Căn phòng tối tĩnh lặng, chỉ còn hai nhịp thở nhẹ.

Nguyễn Thanh Âm thấy tự làm khổ, lưng, chiếm nửa giường còn , như ranh giới vô hình chia cách.

Hạ Tứ buồn ngủ, vẫn còn giận.

Cô bên rõ ràng ngủ, lăn qua lộn , khiến bất an.

“Được mà yên lặng chút?”

Nguyễn Thanh Âm cuối cùng ngoan ngoãn, lâu lắm mới cảm nhận cô lộn lưng.

Hạ Tứ thò tay, sờ lên giường phía , trống .

Anh nhíu mày, sắc mặt vẫn khó coi, dò về phía giường bên .

Nguyễn Thanh Âm từ bao giờ ôm gối chạy lên sofa, ngủ, co chân, úp mặt đầu gối.

Hạ Tứ thở dài, vỗ nhẹ giường bên :

“Lên giường , ngủ .”

Nguyễn Thanh Âm vẫn ngoan cố, ôm chặt đôi chân, úp mặt đầu gối, khe khẽ lẩm bẩm:

“Em , dữ với em.”

“Anh dữ với em ? Khi nào?” Hạ Tứ phản bác ngay, trời chứng giám, suốt đêm chỉ âm thầm giận, dám bộc lộ, dữ với cô?

“Anh dữ , lúc nãy còn bảo em giữ trật tự giường! Anh chỉ dữ, còn thèm với em từ quán bar đến giờ bảy tám tiếng, một lời cũng thèm ! Là cố tình lạnh lùng với em đúng ?”

Nguyễn Thanh Âm lẩm bẩm nhỏ, giọng mũi nặng tố cáo cảm xúc thật sự.

Hạ Tứ góc phòng, cô bé cuộn tròn trong chăn, trong lòng cảm thấy dễ chịu chút nào.

Loading...