FULL Hà tổng tuyệt tử? Kết hôn với người câm (Nguyễn Thanh Âm-Hạ Tứ) - Chương 222: Ngày lễ 1/5 – Bổ sung ⑤

Cập nhật lúc: 2025-11-10 01:58:11
Lượt xem: 1,886

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Tứ rời , cửa hé mở. Nguyễn Thanh Âm kéo dây vai váy hội lên, đưa tay lau giọt nước mắt.

vướng thêm nữa. Trong quan niệm tình cảm của Nguyễn Thanh Âm, cô thể nào “ chia tay với cũ”: quá khứ là quá khứ, chia tay là chia tay, còn liên lạc.

Khi Hạ Tứ những lời , tim cô kiểm soát nhói một cái.

Căn phòng vẫn còn phảng phất mùi ấm nãy, Hạ Tứ quá hiểu cơ thể cô, đến bước cuối cùng nhưng khiến Nguyễn Thanh Âm “đầu hàng”.

Cô sợ nếu để tiếp tục, sẽ kiềm chế mà tái diễn những hành vi đúng mực.

Tại ?

Cô rõ ràng gói gọn tất cả hành lý, rời Bắc Kinh hàng vạn dặm, một đến Hàng Châu lập nghiệp.

Vậy mà Hạ Tứ vẫn buông bỏ cuộc hôn nhân thất bại , vẫn ngang nhiên theo đuổi cô.

Nguyễn Thanh Âm cảm thấy huyết khí dâng lên, một nỗi bất lực lan tỏa sâu sắc, thở hổn hển, trong miệng như vẫn còn vương vị m.á.u mặn và tanh của Hạ Tứ.

——

Hạ Tứ say quá nhiều, sàn ngủ mê man, áo sơ mi nhăn nhúm, cổ áo hở, khóe môi cắn rướm máu, tất cả đều tố cáo đêm qua thật “hoang đường”.

Chuông cửa nhấn nhấn ngừng.

Anh nhíu mày, lạnh lùng, chống tường, loạng choạng mở cửa.

Trần Mục Dã cùng cầm bữa sáng ở cửa.

Cửa bất ngờ mở, Thần Bội vẫn táo bạo đặt tay chuông cửa, khi thấy Hạ Tứ trong trạng thái rối bời, lập tức sang gương mặt của Kiều Thiến.

Quả nhiên, Kiều Thiến trắng bệch một nhịp.

Trần Mục Dã thầm kêu “ kiếp”, tất cả đều là lớn, một đêm “ hảo” cũng bình thường, hơn nữa đây là một đàn ông ngoài ba mươi với nhu cầu sinh lý bình thường.

Chỉ là ngờ, luôn giữ sạch sẽ, yêu cô gái câm hết mực, nay ly hôn càng phóng khoáng hơn.

Không là nữ thần nào tài giỏi mới khiến rơi tay… Chắc chắn đêm qua “nóng bỏng”.

Trần Mục Dã nghĩ vẩn vơ, đưa đầu trong nhà.

Hạ Tứ đang khó chịu, vỗ một cái lên vai Trần Mục Dã:

– “Nhìn cái gì? Sao các đến đây?”

– “Hehe, tứ ca… Tôi tự hỏi ở khách sạn năm thuê nhà to như thế , hóa “sắp xếp khác”, cô còn ở ? Để tụi gặp thử .” Trần Mục Dã chẳng coi ai gì, lao thẳng chỗ nguy hiểm.

Hạ Tứ nhíu mày, giật :

– “Cậu ?”

Trần Mục Dã hì hì, chỉ khóe môi Hạ Tứ:

– “Đêm qua, khá ‘nóng bỏng’ nhỉ… Tôi còn tưởng cả đời chạm phụ nữ nữa, rõ ràng cô gái câm làm tổn thương như thế.”

– “Quay khách sạn .” Hạ Tứ đóng cửa, đột nhiên cửa như cản , đóng .

Anh kỹ, là Kiều Thiến vô ý đưa tay chắn.

Kiều Thiến hít một lạnh, đau đến kêu lên, nước mắt long lanh Hạ Tứ.

Thần Bội biến sắc, kéo tay Kiều Thiến khỏi cửa, bàn tay trắng nõn ngay lập tức sưng đỏ.

– “Hạ Tứ, ? Kiều Thiến làm gì , tay cô là để đánh đàn ! Anh suýt làm hỏng cô !” Thần Bội nhịn hét.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/full-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am-ha-tu/chuong-222-ngay-le-15-bo-sung.html.]

Hạ Tứ hạ mắt, lạnh lùng Kiều Thiến:

– “Cô định đóng cửa mà vẫn cố dùng tay chắn ?”

– “Hạ Tứ, !”

– “Tôi thề vạn , nãy cô tự đặt tay lên cửa.”

Nhìn hai sắp đánh , Trần Mục Dã thể kéo, đẩy Hạ Tứ ngoài, đóng vai hòa giải:

– “Dưới lầu hiệu thuốc, mua chút thuốc cho Kiều Thiến, tiện thể nhờ họ xử lý luôn vết thương ở miệng.”

Hạ Tứ gì, để Trần Mục Dã đẩy cửa thang máy.

Kiều Thiến đột nhiên , nhanh chân tiến tới cửa thang máy, giọng nhỏ nhắn:

– “Tôi cũng , ?” Cô kéo tay Hạ Tứ.

– “Buông .” Hạ Tứ lạnh lùng liếc cô.

Kiều Thiến khổ, mím môi buông tay.

Hai tiến thang máy, Hạ Tứ , một tay trong túi quần.

Tầng cửa hàng tiện lợi 711 và hiệu thuốc 24h, Hạ Tứ đẩy cửa , để ý thấy Nguyễn Thanh Âm từ lối nhỏ bước .

Nguyễn Thanh Âm im, cổ chân trẹo bỗng dưng còn đau. Sáng nay cô ngoài làm, xa, gót giày kẹt trong khe đá, trẹo cổ chân, ngã nhào.

Chắc chắn thể làm, cô lim dim lối nhỏ trở về. Dự định mua thuốc xịt hoặc mỡ trị bong gân, thấy Hạ Tứ và Kiều Thiến lượt bước từ chung cư.

Nhân viên hiệu thuốc đưa Hạ Tứ một thuốc bôi ngoài da và bông gạc iod, Hạ Tứ thanh toán xong, đưa thuốc cho Kiều Thiến.

Kiều Thiến đưa tay nhận, chỉ đưa tay thương :

– “Đau quá, tự bôi .”

Hạ Tứ khẩy, nhướng mày cô:

– “Kiều Thiến, cô đừng ăn vạ, tay còn nguyên mà? Không bôi thì thôi, thuốc quăng cũng .”

– “A Tứ, đừng , sợ…” Kiều Thiến buồn, cúi đầu đất, giọng nhỏ dần:

– “Anh coi như quan tâm giữa bạn bè , tay còn đánh đàn ?”

Hạ Tứ mím môi, im lặng, tay Kiều Thiến sưng tím, một vết thương khá sâu còn rỉ máu.

Anh thở dài, mở gói bông gạc iod, cúi xuống bôi thuốc, đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng thoa mỡ ngoài da.

Kiều Thiến hít một , mắt đỏ.

– “Kiều Thiến, tay cô là để đánh đàn, thể thương. Lần đừng dùng tay chắn cửa nữa.”

Kiều Thiến gật đầu:

– “Tôi .”

Nguyễn Thanh Âm xa, Hạ Tứ bôi thuốc cho Kiều Thiến, rõ lời Kiều Thiến , nhưng câu Hạ Tứ thì cô rõ:

“Tay cô là để đánh đàn, thể thương.”

Nguyễn Thanh Âm cúi cổ chân sưng của , đột nhiên bật .

Cô vẫn ngây thơ, tưởng rằng chó thể bỏ thói , lãng tử thể đầu.

Giữa họ, cuối cùng cũng thể trở về điểm xuất phát. Hạ Tứ khi với cô, sẵn sàng trao cả thế giới; khi , lời độc, tính cách tệ, điểm dừng.

Nguyễn Thanh Âm tự chế giễu bản , đêm qua Hạ Tứ mất kiểm soát, quỳ lạy cô, trong lòng thật sự động lòng vài phần.

Loading...