FULL Hà tổng tuyệt tử? Kết hôn với người câm (Nguyễn Thanh Âm-Hạ Tứ) - Chương 146: Chiếc nhẫn

Cập nhật lúc: 2025-11-09 02:49:24
Lượt xem: 2,241

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều Thiến ngã phịch xuống đất, bó hoa cùng chiếc nhẫn rơi mạnh xuống sàn.

Chu Đình khó nhọc khụy gối xuống mặt cô, cẳng chân trái cứng đờ, thể gập .

Anh nhặt chiếc nhẫn lên, nâng ánh nắng, tỉ mỉ ngắm nghía món trang sức tinh xảo .

Sau đó, thô bạo nắm lấy bàn tay Kiều Thi, cạy từng ngón tay, từng chút một đeo chiếc nhẫn đó ngón cô.

“Tứ ca, xem chọn nhầm . Người yêu quả nhiên là cô . Chúng còn gặp dài dài.”

Chu Đình giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, cúi , đặt một nụ hôn ẩm ướt lên mu bàn tay.

Kiều Thiến sợ đến mức thốt nổi một tiếng, tránh dám nhúc nhích.

Chu Đình chậm rãi dậy, ánh mắt sâu xa lướt qua hai , lặng lẽ rời khỏi căn phòng.

Hạ Tứ nhíu chặt mày, bật nắp bật lửa kim loại, ngọn lửa xanh bùng lên, thiêu rụi tấm ảnh trụy lạc trong chớp mắt.

“Anh Tứ… em sợ…” – Kiều Thiến run rẩy, nắm chặt lấy ống quần , ngừng run lên.

Chiếc nhẫn tay phản chiếu ánh sáng mặt trời, lấp lánh chói mắt.

“Kiều Thiến, sẽ đưa em nước ngoài một thời gian, rời khỏi Bắc Kinh . Chu Đình là kẻ điên, nếu em cứ ở gần sẽ nguy hiểm.”

Hạ Tứ xổm xuống cạnh cô, nét mặt nặng nề, tâm trạng rối bời.

Nước mắt Kiều Thiến rơi lã chã, mái tóc và lớp trang điểm cầu kỳ đều rối loạn.

Cô ngẩng đầu , giọng khản đặc:

“Vậy… em thể ?”

Hạ Tứ lắc đầu:

“Anh sẽ cho em một khoản tiền lớn, sắp xếp cho em một nơi ai đến.”

“Em .”

Kiều Thiến đột ngột ngẩng lên, dùng mu bàn tay lau mạnh nước mắt, ánh mắt thẳng ngoài cửa:

“Anh Tứ, sẽ bảo vệ em như ?”

Đạo diễn chằm chằm màn hình giám sát, thứ ba hét “Cắt!”.

Anh gầm bộ đàm:

“Làm ! Diễn theo cảm xúc trong kịch bản! Hứa Yên, cô đừng lạnh như , thẹn thùng một chút! Còn Hứa Mặc ? Cậu đừng nghiêm thế, lên chút ! Hai làm thế hả? Với bạn diễn khác thì cùng là đơ như tượng! Điều chỉnh cảm xúc, nữa!”

“Quay phim! Đổi góc máy! Chuẩn !”

Hứa Yên nắng chiếu đến nóng bừng, chẳng còn tâm trạng.

Cô giơ tay che mặt, làn da trắng nõn ửng đỏ, thấy ống kính chiếu đến liền khẽ chọc bên cạnh – Hứa Mặc.

lưng về phía nhân viên, dùng thủ ngữ dấu:

【Sao đeo máy trợ thính?】

Hứa Mặc liếc cô, lạnh nhạt :

“Vì đóng show hẹn hò cùng em gái ruột, giả làm yêu.”

Giọng hề nhỏ, khiến xung quanh đều thấy.

“Ê, khoan !” – Đạo diễn lập tức hô “Cắt”, chạy tới bóng cây, đỡ kính, từ đầu đến chân:

“Hồ sơ ghi là…”

Lời của ông nghẹn , chuyển giọng:

“Cậu thể bình thường ? Thế trong hồ sơ ghi là khuyết tật thính giác?”

Hứa Mặc đạo diễn, vẻ mặt dửng dưng.

Ông râu ria lởm chởm, khi còn b.ắ.n cả nước bọt; Hứa Mặc chứng sợ bẩn, nên theo phản xạ lùi nửa bước.

“Hả? Sao trả lời? Tôi thấy mà? Hay là nhầm?”

“Đạo diễn, khiếm thính, nhưng vẫn chuyện .”

Hứa Yên cố nở nụ , kiên nhẫn giải thích.

“À, !” – Đạo diễn vui mừng, vì nãy giờ đang đau đầu cảnh solo của Hứa Mặc thế nào.

“Tốt quá, nữa!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/full-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am-ha-tu/chuong-146-chiec-nhan.html.]

Phòng quan sát khách mời.

Đèn chỉnh sáng, năm vị khách mời nhân viên giúp đeo micro và tai .

Màn hình lớn mặt đang phát hình ảnh buổi ghi hình tại hiện trường – chính thức, chỉ là thử đoạn giới thiệu cho chương trình.

Ánh sáng chiếu rọi lên Kiều Thiến, đội ngũ trang điểm vây quanh cô: tô son, chỉnh tóc, sửa váy…

Đạo diễn phụ trách tổ B chỉ đạo phim:

“Cố gắng làm nổi bật cô Kiều, bộ phận chuẩn sẵn sàng!”

Bạch Oanh Oanh liếc mắt, lấy gương soi lớp trang điểm.

Thông báo bật lên, cô mở khóa điện thoại, gửi vị trí của cho Nguyễn Thanh Âm, tắt âm.

“Được , chính thức một!” – Đạo diễn hô lớn.

Nhân viên dọn trường , ống kính từ từ tiến gần.

“Chào mừng đến với chương trình hẹn hò Trái tim hành động! Tôi là MC Tiểu Ưu…”

Khi MC xong lời mở đầu, máy lia qua, dừng ở giữa khung hình – nơi Kiều Thiến đang .

Cô mặc váy trắng thanh nhã, trang điểm hảo, nở nụ nhẹ nhàng vẫy tay chào ống kính.

Nguyễn Thanh Âm mặc đồng phục công tác màu đen, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, gương mặt mộc mạc sạch sẽ.

Cô đeo bảng tên, cầm túi hồ sơ, cạnh màn hình giám sát theo dõi buổi ghi hình.

Trên màn hình, Kiều Thiến hiện lên rực rỡ như ánh đèn sân khấu.

Khuôn mặt cô tinh xảo đến mức phóng đại vẫn thấy khuyết điểm, làn da trắng mịn, bờ vai mảnh và chiếc cổ cao thanh thoát — tỉ lệ cơ thể hảo.

Nguyễn Thanh Âm ngẩng đầu, qua nhân viên đến trường nơi Kiều Thiến đang .

Cô thấy Kiều Thiến mỉm , thỉnh thoảng gật đầu, phụ họa lời của chuyên gia tâm lý, thỉnh thoảng vài câu theo máy nhắc chữ.

Mái tóc dài của Kiều Thiến rũ ngực, một lọn che nửa khuôn mặt.

Cô khẽ đưa tay vuốt tai — ngón áp út, chiếc nhẫn kim cương lóe sáng ánh đèn.

Type 2A, kim cương trắng, cắt đệm lập thể, độ trong suốt hảo, ánh sáng phản chiếu chói lòa.

Ống kính bất ngờ zoom cận, dừng vài giây ở bàn tay .

Nguyễn Thanh Âm cau mày, chằm chằm màn hình.

Cô từng làm việc tại trung tâm tín dụng, gặp nhiều đại gia đến thế chấp tài sản, từng mang một sợi dây chuyền kim cương 8 carat, kèm hóa đơn đấu giá tại Hồng Kông – trị giá tới 17 triệu tệ.

Sợi dây chuyền đó từng thẩm định bởi chuyên gia, cô cũng đeo găng trắng kiểm tra – tổng giá trị gần 20 triệu.

Vậy mà độ sáng, độ tinh khiết của nó còn kém xa viên kim cương tay Kiều Thiến.

chằm chằm màn hình, viên kim cương đường cắt cực kỳ tinh xảo, trong suốt, tì vết; khung bạch kim nạm hàng trăm viên nhỏ li ti, chạm khắc thủ công.

Không giống sản phẩm của các thương hiệu xa xỉ thường thấy.

Nguyễn Thanh Âm sững khi thấy họa tiết mây lành khắc bên viền nhẫn — một chi tiết quen thuộc.

Cô ngẩn , mãi đến khi trợ lý của Bạch Oanh Oanh khẽ gọi mới hồn.

“Chị Oanh Oanh bảo em đưa chị phòng nghỉ hậu trường, chị cần thêm một tiếng nữa.”

Trợ lý nhỏ, cẩn thận.

Nguyễn Thanh Âm thu ánh , gật đầu, theo cô rời khỏi trường .

Trong phim trường, đạo diễn chăm chú màn hình giám sát, đảm bảo góc của Kiều Thiến đều hảo.

Ông thở phào, bộ đàm:

“Cắt! Mọi vất vả , mai ghi hình chính thức.”

Một nhóm nhân viên lập tức tiến tới giúp Kiều Thiến: đỡ váy, khoác áo, chỉnh tóc.

Bạch Oanh Oanh bên, môi khẽ giật, dừng vài giây giận dỗi nhấc váy đuôi cá, bước nhanh vượt qua Kiều Thi.

Cô xông phòng nghỉ, mặt hầm hầm, phàn nàn với Nguyễn Thanh Âm đang sofa:

“Thật là! Không cần bật đèn sân khấu nữa — chiếc nhẫn kim cương của Kiều Thiến cũng đủ sáng !

Lại còn đeo ở ngón áp út, sợ cặp với đại gia chắc?”

Loading...