FULL Hà tổng tuyệt tử? Kết hôn với người câm (Nguyễn Thanh Âm-Hạ Tứ) - Chương 119: Không xứng mặc áo của người yêu cũ

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:57:01
Lượt xem: 2,492

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Tứ cau mày, dừng bước, cả căn phòng yên lặng, nín thở .

Kiều Thiến mắt đỏ hoe, từ từ rút tay khỏi lòng bàn tay , nghiêng đầu Hạ Tứ bên cạnh, gắng gượng nở nụ chua chát, những giọt nước mắt như ngọc trai rơi lả chả: “Không , một cũng .”

Nguyễn Thanh Âm mím môi, cô cảm giác mới là kẻ thừa thãi ngoài lề, lặng lẽ chồng phụ nữ khác quấn quýt rời.

Kiều Thiến vội , cúi đầu chào các bậc trưởng bối, giọng run run: “Xin làm phiền.” Nói xong, cô rời như chạy trốn.

Hạ Tứ nhạt, cúi mắt lòng bàn tay vẫn còn ấm của cô, chậm rãi , quét một vòng, cuối cùng dừng ở Nguyễn Thanh Âm, tự trào mỉa mai: “Bao năm qua , các vẫn thể chấp nhận cô ? Ngay đúng thời điểm , các ép cô c.h.ế.t ?”

Nguyễn Thanh Âm im lặng nắm tay thành nắm đấm, móng tay cắm sâu lòng bàn tay, lặng lẽ Hạ Tứ, nét mặt hề vui cũng hề buồn.

hiểu, ngày 30 Tết vốn là ngày đoàn viên, gia đình chấp nhận Kiều Thiến, Kiều Thiến ở với tư cách gì?

“Bà, bà hài lòng ?” Hạ Tứ ngẩng mắt lớn tuổi ở vị trí chủ tọa, môi mỏng nhẹ nhàng, đầy mỉa mai.

Bà Hạ mắt trợn, n.g.ự.c phập phồng, rõ ràng giận dữ nhẹ.

“Tứ ca, con ? Mau nhận với bà .” Thái Thục Hoa mặt tối, bật dậy, thậm chí để ý đến dáng vẻ, cau mày nhẹ khuyên: “Hôm nay là ngày Tết, chuyện gì để ngày mai tính.”

“Ngày Tết?” Hạ Tứ liếc mâm cơm, tự trào: “Mọi cứ ăn bữa cơm đoàn viên, sẽ làm phiền nữa.”

Anh lạnh lùng, mặt tối sầm, bước thẳng lên tầng hai, ngoảnh đầu.

“Lần đầu tiên em thấy họ tức giận, thật đáng sợ.” Sophia nhón sát Nguyễn Thanh Âm, cúi giọng nhắc khẽ.

Không khí ấm áp đó còn, quanh bàn đều mang tâm tư riêng, bà Hạ tức giận đến nỗi nuốt nổi một miếng cơm, vẫy tay gọi Nguyễn Thanh Âm ở góc: “Âm Âm, đưa lên phòng.”

Nguyễn Thanh Âm ngoan ngoãn lên, dìu bà lão lên tầng.

Bên hành lang, cuối dãy là phòng sách và phòng ngủ của hai cụ, mở cửa , mùi gỗ trầm xộc thẳng mũi, hương thơm dịu nhẹ khiến cảm thấy an lòng kỳ lạ.

Nguyễn Thanh Âm cảm giác như từng ngửi thấy trong chùa, nhưng hương thơm dịu dàng và cao cấp hơn.

Bà Hạ vỗ chỗ bên cạnh, kéo Nguyễn Thanh Âm sát: “Lên phòng xem Thằng hỗn tử đó .”

Bà lão , Nguyễn Thanh Âm chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Cô cúi đầu, bước qua hành lang dài, dừng căn phòng cuối.

Hít một thật sâu, Nguyễn Thanh Âm đẩy cửa .

Bên trong tối đen, rèm cửa vẫn kéo kín, Hạ Tứ lưng ở phía giường đối diện cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/full-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am-ha-tu/chuong-119-khong-xung-mac-ao-cua-nguoi-yeu-cu.html.]

chắc Hạ Tứ ngủ , đèn sàn vàng vọt, bóng lưng sàn gỗ hiện rõ.

Hạ Tứ dậy, giọng trầm lạnh, cảm xúc, lạnh lùng như kho băng: “Cởi.”

Anh chậm rãi sang, ánh mắt như chim ưng áp chế, chằm chằm cô, lặp lời : “Quần áo, cởi .”

Nguyễn Thanh Âm giật , rõ lời , mặt lập tức biến sắc.

Hạ Tứ coi cô là gì ?

Công cụ để gọi đến là đến, là dùng?

Đêm qua, còn quấn quýt bên cô trong phòng tắm, làn nước bao trùm hai cơ thể trần, thì thầm suốt đêm những lời ngọt ngào.

Vậy mà hôm , biến mất lý do, kịch tính kéo yêu cũ bảy năm xuất hiện mặt cô.

Anh vì yêu cũ, thậm chí bất chấp mâu thuẫn với trưởng bối trong nhà.

Bây giờ, đầu óc vẫn đầy những chuyện giường.

“Sao cởi, đợi làm giúp ?” Hạ Tứ dậy, ánh đèn vàng chiếu lên gương mặt nghiêm nghị, thần sắc pha lẫn chút khó chịu.

Nguyễn Thanh Âm cắn môi, đôi mắt thẳng , im lặng phản kháng.

“Cô đang nghĩ gì ?” Hạ Tứ mắt sâu lóe lên một tia mỉa mai, “Áo từ ?”

Nguyễn Thanh Âm hiểu ý, chỉ tay về phòng áo quần.

“Áo của Kiều Thiến, cô mặc… hợp.” Hạ Tứ dường như cân nhắc từng lời, nhăn mày : “Cởi xuống.”

Không hợp ?

Nguyễn Thanh Âm khinh bỉ , ngay mặt , do dự, cởi chiếc áo len ném mặt , Hạ Tứ cau mày cô vẫn còn mặc chiếc sơ mi trắng nhăn nhúm.

Trong đầu hiện lên ký ức, cô từng nhắn tin cầu cứu , phòng còn gì để mặc, thậm chí còn gọi điện cho .

khi đó bận ở bệnh viện với Kiều Thiến, để ý cô.

Khi Kiều Thiến rời Hạ gia, phòng giúp việc còn để nhiều đồ, trong đó chiếc áo len vàng nhạt , Thái Thục Hoa định vứt, nhận là đồ Kiều Thiến, tiện tay để phòng .

Anh gần như ít khi ở biệt thự, gần như quên hẳn chiếc áo , nếu Nguyễn Thanh Âm lôi mặc, lẽ thật sự nhớ.

Nguyễn Thanh Âm mím môi, mặt tái nhợt, tóc rối che khuất lông mày, dùng ngôn ngữ ký hiệu: [Trả cho , hài lòng ?]

“Nhặt lên.” Hạ Tứ liếc cô, giọng như lệnh, “Đặt chỗ cũ.”

Loading...