FULL- Gả nhầm nhưng chú rể quyến rũ (Giang Diệu Cảnh - Tống Uẩn Uẩn) - Chương 944: Con rể của tôi

Cập nhật lúc: 2025-10-08 07:44:22
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Một lúc , vị còn đọng ngọt dịu nơi đầu lưỡi.

Ngay cả một rành như Hoắc Huân cũng cảm nhận đây là ngon.

Anh Phương phụ :

– “Cảm ơn bác tiếp đãi.”

Phương phụ vẫy tay:

– “A, một tách . Nếu cháu trở thành con rể nhà , cả gia tộc Phương sẽ dành cho cháu.”

Phương Nguyệt: “….”

– “Bố!” – cô giận dữ. – “Bố thể ngừng miệng về chuyện ? Không sợ làm sợ chạy mất ?”

Phương phụ :

– “Được, , , bố quá .”

Phương Nguyệt khoác tay bố, tựa vai ông:

– “Ai thắng ?”

– “Tôi thua.” – Hoắc Huân đáp.

Phương phụ :

– “Hai ván, mỗi thắng một ván, coi như hòa.”

Hoắc Huân hiểu rõ:

– “Vốn là bác nhường thôi, nếu , ván đầu cũng thua.”

– “Các trẻ tuổi, mấy chơi cờ, .” – Phương phụ vẫn khen ngợi.

– “Vườn nhà , cũng chăm chút, để Nguyệt Nguyệt dẫn cháu xem ?”

Bố đang cố tạo cơ hội cho họ, khéo léo “ghép đôi” họ.

Hoắc Huân từ chối.

Trước mặt bố, trẻ hơn.

Phương Nguyệt nhăn mặt:

– “Có gì mà xem chứ?”

Cô bĩu môi:

– “Chẳng qua xem mấy con cá bố nuôi thôi mà.”

– “Tôi nuôi vài con, khá , nhập từ nước ngoài.” – Bố với Hoắc Huân.

– “Vậy xem thử.” – Hoắc Huân đáp.

– “Để Nguyệt Nguyệt dẫn cháu .” – Bố vỗ tay cô, – “Nhanh lên.”

Phương Nguyệt miễn cưỡng dậy:

– “Đi thôi.”

Hoắc Huân giận, theo cô.

Trên đường , cả hai đều im lặng, chỉ lặng lẽ bước.

Nhà Phương quả thật nhỏ.

Ra tới vườn , hiện mắt là một màu xanh mát.

Giả sơn, suối, cây cối xanh tươi.

Bố cục hài hòa, phong cảnh , nhưng Hoắc Huân nhận , đây chỉ là một vườn cảnh thông thường. Núi non, dòng nước đều ý tứ.

Nhiều gia đình giàu đều chú trọng phong thủy, Phương gia chắc cũng .

Xem cách Phương phụ xử thế, cũng tin điều .

tin, nhưng vẫn giữ sự tôn kính.

Phương Nguyệt bên hồ, đưa tay vẩy nước. Nước từ giả sơn chảy xuống hồ trong veo, đáy lát sỏi.

Bên trong nuôi vài loại cá Hoắc Huân từng thấy.

Anh xuống, cô.

– “Anh chuyện lung tung với bố chứ?” – cô ngẩng mặt hỏi.

Hoắc Huân ngập ngừng, cho cô bố cô họ bạn trai bạn gái thật.

– “Không .”

Phương Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Hoắc Huân nhớ lời bố cô, thoáng cảm giác câu của ông vô tình mà là ý.

Dù bố con gái sớm lập gia đình, cũng vội đến mức .

Trừ khi…

Bỗng lạnh lưng, Phương Nguyệt té nước mặt .

Anh choàng tỉnh, cô.

– “Anh đang nghĩ gì mà chú tâm ?” – cô hỏi.

Hoắc Huân lau mặt:

– “Không nghĩ gì cả.”

– “Rõ ràng đang nghĩ mải mê, còn nghĩ?” – cô tin.

Rõ ràng dối.

truy vấn. Ai mà bí mật chứ?

– “Hôm nay vất vả , diễn vở kịch cùng , mà hôm nay chuyến bay F quốc, xem ngủ thêm một đêm .”

Hoắc Huân cá trong hồ, gì.

Cá trong hồ lẽ quen xem, sợ .

gần, còn bơi tới gần.

– “Loại cá nấu ăn ngon ?” – hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-944-con-re-cua-toi.html.]

Phương Nguyệt trợn mắt:

– “Anh dám ăn thử, bố sẽ nấu luôn. Ông quý mấy con cá lắm.”

– “Con cần sở thích mà.” – Hoắc Huân.

Đặc biệt là tuổi.

– “Sở thích của là gì?” – cô nghiêng đầu hỏi.

Hoắc Huân lặng , nghĩ cuộc sống.

Ngoài công việc, chỉ công việc.

Nhiều năm nay, nghỉ phép. Nếu dự đám cưới Thẩm Chi Khiêm, cũng rảnh.

Sở thích gì .

Nhìn , cuộc sống thật nhàm chán, đơn điệu và lạnh lùng.

Cũng thấu hiểu, quan tâm.

, tìm một vợ dịu dàng, chu đáo, chăm sóc đời sống hằng ngày.

Anh đảm bảo cho cô cuộc sống no đủ.

Nhìn Phương Nguyệt, rõ ràng cô phù hợp với .

Cô còn cần chăm sóc, làm chăm sóc khác ?

– “Nhìn kiểu đó, lạ quá nhỉ?” – cô .

– “Lạ ở chỗ nào?” – hỏi.

Cô tiến gần, nghiêm túc :

– “Anh yêu ?”

Hoắc Huân: “….”

– “Em tính cách khuyết điểm, tự cho giỏi.” – Hoắc Huân đồng hồ, lên: – “Đi thôi, sắp đến giờ ăn trưa.”

– “Nhìn như ăn cơm bao giờ.” – cô trêu.

Hoắc Huân:

– “Ăn xong, sẽ .”

Phương Nguyệt chột , hụt hẫng.

– “Chỉ thôi ?”

– “Đây nhà , còn dựa dẫm ?”

Cô bĩu môi.

Hoắc Huân ngơ ngác:

– “Em điên ?”

– “Anh điên.” – cô chửi thẳng.

Hoắc Huân: “….”

– “Này, con gái, đừng thô lỗ, đàn ông thích con gái như .”

thèm để ý, bước nhanh sân .

Hoắc Huân cá, theo .

Vào nhà, cô đang gọi họ ăn, thấy chỉ con gái một , liếc :

– “Hoắc Huân ?”

Phương Nguyệt:

– “Xem cá.”

Mẹ cô bước vườn, thấy tiến tới, mỉm :

– “Ăn cơm thôi.”

Hoắc Huân:

– “Vâng.”

Bàn ăn của Phương gia hình tròn.

Sau lưng là tủ rượu chữ L, đầy rượu quý: trắng, đỏ, ngoại nhập.

Khi ăn, bố bảo con gái lấy một chai rượu trắng quý của ông.

Phương Nguyệt: “….”

c.h.ế.t .

– “Bố, khách quý, lấy chai . Chai bố quý, uống , mặt đủ , nếu cho nhiều, quá tự nhiên, sợ trời đất, thể chiều quá.”

– “Con , năng gì thế? Không thế .” – Bố nhắc nhỏ.

Phương Nguyệt tự ý lấy chai khác, cũng rẻ.

– “Uống chai .”

– “Phải lấy chai .” – Bố nghiêm.

Phương Nguyệt kịp , Hoắc Huân lên tiếng:

– “Bác, thích chai Nguyệt Nguyệt cầm.”

Phương phụ :

– “Thôi , .”

Cô mở nắp, rót cho bố, đến Hoắc Huân, nghiêng thủ thỉ:

– “Không keo kiệt, nhưng chai đó bố quý, mà mở nó.”

Hoắc Huân giữ vẻ điềm tĩnh, nhấp môi, gật nhẹ.

Anh vốn quan tâm mấy chai rượu.

Chỉ là, cô keo kiệt, mà quan trọng thấy tôn trọng bố, điều đó khiến ấn tượng.

Hành xử hợp lý, sai.

Chỉ là, cô vốn kiêu căng, nay còn giải thích nữa, khiến Hoắc Huân bất ngờ.

Loading...