Hoắc Huân nhận thấy má Phương Nguyệt ửng đỏ, cố tình trêu cô, cúi sát sát tai cô:
– “Không , đồng ý giúp em , sẽ giúp em qua chuyện . em thể lừa khác một lúc, liệu lừa cả đời ? Đây là cách lâu dài .”
– “Tôi mà.” – Phương Nguyệt dám mặt .
Cô ánh mắt lảng tránh, cho .
Trên đường tìm Hoắc Huân, cô cũng nghĩ tới vấn đề .
Trước mắt, nhờ Hoắc Huân giả làm bạn trai, trấn an bố một chút. Khi Hoắc Huân về F quốc, cô thể với bố rằng họ yêu xa, thế là kéo dài thời gian.
Trong thời gian , cô cũng sẽ thử tìm xem phù hợp nào . Nếu tìm , cô thể với bố rằng chia tay Hoắc Huân và tìm bạn trai mới.
Ít nhất, trong thời gian , bố sẽ chú ý tới chuyện cô tìm bạn trai, nhưng quá lo lắng.
– “Anh yên tâm, sẽ bám lấy .”
– “Tôi .” – Hoắc Huân . Anh sát gần, thậm chí còn ngửi hương nước hoa dễ chịu từ cô, vô thức xuống cổ mảnh mai của cô, ánh mắt dừng một chút.
Đang thèm thuồng.
– “Bố , hai ở ngoài ?” – Phương Nguyệt gọi to.
Bố cô thận trọng, lén lút xuống lầu, bóng khe cửa biến mất.
Phương Nguyệt thở phào.
Cô đầu thấy Hoắc Huân , ánh mắt chạm vài giây cùng né .
Phương Nguyệt nhanh chóng dậy.
Hoắc Huân vội giải thích:
– “Tôi chỉ sợ bố em phát hiện, là bạn trai giả thôi…”
– “Tôi mà.” – Cô : “Cứ như trò thôi, hiểu.”
Hoắc Huân cô hỏi:
– “Tôi thật sự ở đây ăn cơm ?”
Phương Nguyệt:
– “Bố nhiệt tình như , còn cách nào khác .”
Hoắc Huân đồng tình:
– “Bố em thật sự thích nhỉ.”
Phương Nguyệt: “….”
Cô sang nơi khác:
– “Họ sớm kết hôn, đàn ông nào họ cũng thích.”
Hoắc Huân: “….”
Ý cô là cũng gì đặc biệt? Bố cô chỉ cô lấy chồng sớm, chứ hẳn thích ?
Hoắc Huân lắc đầu:
– “Tôi nghĩ .”
Anh cảm nhận bố Phương Nguyệt thật lòng thích .
– “Đừng tỏ quá , đừng để họ thích quá nhiều.” – Phương Nguyệt nhắc.
Nếu bố quá thích, khi cô “chia tay” với Hoắc Huân, họ sẽ khó chấp nhận.
– “Muốn tự phá hình tượng ?” – Hoắc Huân nghĩ xa. Anh bố cô thích , khi họ phát hiện là giả, liệu cô “ăn đòn” ?
Hình ảnh Phương Nguyệt đánh hiện , nhịn .
Phương Nguyệt bực bội:
– “Anh gì? Đầu óc hư ?”
Hoắc Huân trợn mắt:
– “Em mới hư đầu.”
Hoắc Huân dậy:
– “Không dẫn tham quan ?”
Phương Nguyệt :
– “Anh chỉ là giả vờ, mà còn tham quan nhà ?”
Hoắc Huân lắc đầu:
– “Ai tham quan nhà em, chỉ tham quan phòng em thôi.”
Phương Nguyệt nghiến môi, lầm bầm:
– “Không hổ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-942-trai-thuan-khiet.html.]
– “Là bố em bảo tham quan, thì nhờ họ dẫn.” – Hoắc Huân vẻ chuẩn xuống lầu.
Phương Nguyệt chạy cửa, khóa :
– “Hoắc Huân, đừng quá đáng.”
Hoắc Huân:
– “Tôi vô điều kiện giúp em, cảm ơn cũng thôi, còn hành xử thiếu lễ phép , sợ phản bội ?”
Phương Nguyệt: “….”
– “Anh… nhỏ nhen , luôn hăm dọa , tính gì mà giỏi?” – Cô đỏ mặt.
Hoắc Huân cô từ đầu đến chân.
Cô cao, mảnh mai, da trắng. Như một tiểu thư con nhà giàu, ngoài chơi , còn chăm sóc da, nên da mới .
Cô im lặng, kiêu căng, vẫn xinh.
Chỉ là quá ngang ngạnh.
Hoắc Huân mắt liếc xuống đôi chân cô.
Trắng nõn, thẳng, dép bông mềm.
Các ngón chân làm nail tinh tế, bóng lấp lánh.
Da càng trắng hơn.
Thật lòng, tệ, chút… .
Anh rút mắt, :
– “Em là phụ nữ ?”
– “Tôi phụ nữ, còn thể là đàn ông ?” – Phương Nguyệt bực bội.
Hoắc Huân nhếch môi mỉa:
– “Thật ? Em là phụ nữ, chứng minh đây?”
Phương Nguyệt hất ngực.
Hoắc Huân liếc, bĩu môi:
– “Không giả chứ?”
– “Cả đều tự nhiên, hề giả tạo, cứ như tin?” – Cô bực bội.
Cô tự hào: giữa thời đại thẩm mỹ tràn lan, cô bao giờ động d.a.o kéo. Chỉ dưỡng da, trẻ trung tự nhiên, cần mỹ phẩm.
Cô rạng rỡ tự nhiên.
Hoắc Huân mờ ám:
– “Chưa từng thấy, thể phân biệt thật giả.”
Phương Nguyệt đỏ mặt, giận dữ:
– “Hoắc Huân, tin , sẽ xử lý !”
Giọng cô to, làm bố phía thấy, liền chạy lên.
Cửa cô khóa, .
– “Bố , con và Hoắc Huân mà, đừng lo.” – Phương Nguyệt .
Hoắc Huân , bắt chước cô:
– “Nguyệt Nguyệt bắt nạt .”
Cửa ngoài cồng kềnh…
Phương Nguyệt tức đến mức nổ phổi.
Hoắc Huân:
– “Chưa mở cửa, bố em sẽ đạp cửa .”
Cô đành mở cửa.
Bố lao :
– “Nguyệt Nguyệt, con vô lý ?”
Phương Nguyệt: “….”
Cô hét lên: cả đời chịu thiệt là con đây!
Bố cô:
– “Bố nuông chiều con quá .”
Hoắc Huân thêm mắm thêm muối:
– “, đúng, ngày thường còn bắt nạt cháu vì cháu dễ thương nữa.”