– “Chỉ cần giữ miệng, cố gắng chuyện là .” – Phương Nguyệt nhắc.
Hoắc Huân gật đầu:
– “Tức là giả làm câm.”
Anh nghiêng hỏi:
– “Nếu giả câm, bố em chê ?”
Phương Nguyệt hừ một tiếng, ngước mắt , ánh mắt chạm gần, cô hỏi:
– “Sao , thật sự bố thích ?”
Hoắc Huân ngượng, ho nhẹ:
– “Không , chỉ hỏi cho thôi mà.”
Phương Nguyệt :
– “Tôi bao giờ chịu thiệt thòi đàn ông, là đầu tiên.”
Cô đạp mạnh ga.
Chiếc xe tăng tốc đột ngột, Hoắc Huân kịp chuẩn , ngả , mắt mở to kinh ngạc.
Anh cô:
– “Sao lái nhanh ?”
Phương Nguyệt thèm trả lời, tốc độ chỉ tăng chứ giảm.
Hoắc Huân nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa sổ:
– “Tôi làm gì em, để chịu thiệt? Đây là g.i.ế.c ?”
Phương Nguyệt vui:
– “Im .”
Hoắc Huân nháy mắt:
– “Tôi giúp em, giúp sai… chậm chút!”
Một chiếc xe địa hình phía , xe của cô suýt đ.â.m , Hoắc Huân sợ hãi im lặng.
Người phụ nữ kiêu ngạo, bừa bãi, thể đùa .
Anh sống lâu hơn, nên thể chọc cô, nhất cứ im lặng giúp xong việc .
Xe chạy thẳng tới biệt thự nhà Phương, dừng .
Phương Nguyệt sang :
– “Nếu bố hỏi đang hẹn hò với , thì trả lời là nhé.”
Hoắc Huân chần chừ mới đáp:
– “Tôi nên đồng ý giúp em, chẳng thấy một chút ơn nào cả.”
– “Nói gì bây giờ cũng muộn .” – Phương Nguyệt mở cửa xuống xe.
Cô nhắc :
– “Giả câm, cố gắng ít .”
Hoắc Huân gật đầu.
– “Xuống .” – Cô thúc giục.
Bố Phương Nguyệt ngoài, thấy xe tiến liền đón.
Hoắc Huân tháo dây an , mở cửa xuống.
– “Đến ?” – Bố cô , mắt cong hẳn, nếp nhăn nơi khóe mắt càng hiện rõ.
Mẹ cô cũng nhiệt tình:
– “Nhanh lên, nhà , ngoài nóng ?”
Hoắc Huân “…”
Quá nhiệt tình ?
Anh gần như tin mắt .
Anh nghĩ bố Phương Nguyệt sẽ khó tính, nhưng ngờ họ thiện đến mức .
Anh giả làm bạn trai mà còn cảm thấy áy náy, gượng, trời, trời cũng nóng lắm dù nắng.
– “Nhanh .” – Bố cô một trái một dẫn , như sợ chạy mất.
– “Dì Triệu, nhanh pha ngon nhất mang tới.” – Bố cô lệnh.
Hoắc Huân “…”
Anh Phương Nguyệt cầu cứu, nhưng cô mặt , làm ngơ.
– “Ngồi .” – Bố dẫn đến sofa.
Hoắc Huân xuống.
Mẹ cô đánh giá từ đầu đến chân, cao ráo, ngoại hình khá, còn năng lực, đúng kiểu rể mà nhà Phương cần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-941-khong-dung-muc.html.]
– “Không tệ.” – Bà gật gù.
Bố cô tiến gần:
– “Nghe về từ lâu, ngờ nay duyên gặp gỡ.”
Hoắc Huân tuân theo nguyên tắc ít , chỉ mỉm .
Dù thắc mắc: quen họ ?
công ty mới sang F quốc, đây ở nội địa, bố cô là doanh nhân, cũng bình thường thôi.
– “Con gái , chúng nuông chiều, tuy ngang ngược nhưng lòng .” – Bố cô , càng càng ý.
Từ ngoại hình đến năng lực, bố cô ý.
– “Chỉ cần kết hôn với Nguyệt Nguyệt, đảm bảo, cô sẽ còn ngang ngược ham chơi nữa.”
Hoắc Huân nhếch môi.
Phương Nguyệt lườm, nghĩ thầm: “Ôi trời… bố ….”
– “Nào, con là con của bố , ?” – Cô phàn nàn.
– “Làm con gái quý bằng con rể chứ?” – Bố gần như đồng thanh.
Họ con gái chỉ chơi, làm gì khác, nên tìm một con rể .
Họ dựa con rể trong tương lai, thể để mất .
Hoắc Huân đầu tiếp đãi nồng hậu thế , thật sự quen.
Phương Nguyệt thở dài, chống tay trán.
– “Cậu thích ăn gì, để nấu, trưa ăn ở nhà nhé?” – Mẹ hỏi.
Hoắc Huân cô, như : “Có bảo ăn .”
Phương Nguyệt chịu nổi sự chu đáo quá mức , cảm giác như bỏ rơi.
Cô dậy, kéo Hoắc Huân khỏi bố :
– “Bố , là bạn trai con, để chuyện với bố , con phát triển tình cảm ?”
Bố cô hiểu :
– “À , trẻ con cần gian riêng, , lên lầu.”
Bố cô còn bảo:
– “Dẫn rể tương lai tham quan nhà, tiện thể lên phòng con chơi.”
Phương Nguyệt “…”
Ôi trời… bố kiểu gì ?
Cô thể tiếp tục ở tầng , kéo Hoắc Huân lên lầu.
Vào phòng, Hoắc Huân ngay:
– “Bố em vẻ ý với nhỉ?”
Phương Nguyệt cau mặt.
Hoắc Huân thấy cô khó chịu, liền trêu:
– “Nhiệt tình đến mức tưởng em ai , gặp một đàn ông liền nhét .”
Phương Nguyệt trừng mắt:
– “Im miệng !”
Hoắc Huân bĩu môi:
– “Không im.”
Má cô ửng đỏ, phồng lên, đáng yêu như một chú chuột hamster.
Hoắc Huân giả làm y hệt, nhéo má cô.
– “Anh thật đáng ghét.” – Cô giận, tay đưa lên, nhưng Hoắc Huân nắm cổ tay cô, kéo lòng.
Phương Nguyệt kịp đề phòng, sụp lên đùi .
Cô giật , mắt mở to… Tư thế quá mật!
Nhận , cô vội dậy, Hoắc Huân vòng tay giữ, áp sát tai cô, nhỏ:
– “Nhìn khe cửa kìa.”
Hơi thở nóng hổi phả lên cổ, ngứa ngáy, rạo rực, làm cô khô miệng, mặt nóng bừng.
– “Có bố em ?”
Trái tim Phương Nguyệt đập mạnh.
Cô cửa, dùng cử chỉ che giấu lo lắng thoáng qua.
Dưới khe cửa, bóng rõ rệt.
Cô thì thầm với Hoắc Huân:
– “Bố thúc giục chuyện hôn nhân, họ giáo dưỡng, chỉ là đôi khi chuyện của , … đúng mực thôi, đừng để tâm.”