Cộc cộc…
Tiếng gõ cửa của Phương gấp gáp hơn:
– “Nguyệt Nguyệt ngoan, mau tắm , kịp thời gian . Nếu mất, bố con chắc chắn sẽ đuổi nước ngoài luôn đấy.”
Phương Nguyệt mở cửa phòng tắm, kinh ngạc :
– “Đàn ông hết sạch ? Sao làm quá ?”
– “Đàn ông thì thiếu, nhưng ai hợp với con bao nhiêu? Trước đây vài hợp, chẳng đều con dọa chạy hết ? Chúng cũng chẳng còn cách nào khác, là con tự gây tình cảnh bây giờ đấy.”
Phương Nguyệt :
– “Con , nhưng con một điều kiện.”
– “Điều kiện gì?” – Mẹ cô . “Lần bố con chắc chắn chiều theo con . Muốn đưa điều kiện thì suy nghĩ kỹ.”
Phương Nguyệt :
– “Mẹ can thiệp. Tìm bạn đời, chắc chắn là con thích.”
Mẹ cô con gái miệng lém lỉnh đến mức nào, nổi, đành nhún nhường:
– “Lần , bố con sẽ dễ con thuyết phục . Chúng nuông chiều con hơn hai mươi năm , , chúng sẽ già cả.”
– “Con .” – Phương Nguyệt thầm hiểu.
Cô bố gì, nhưng… trong lòng vẫn thở dài.
– “Vậy thì nhanh lên, đừng để bố con thật sự tìm , lúc đó con mới thật sự hổ.”
Phương Nguyệt hỏi:
– “Mẹ, con bố con nhanh kết hôn, nhưng cần gấp đến mức ?”
– “Bố con thời gian chờ…” Nhận nhiều, cô sửa lời: “Chúng già , còn thời gian chờ con.”
Phương Nguyệt :
– “Mẹ vẫn còn trẻ mà.”
– “Thôi thôi, nhanh tắm .” – Mẹ cô đẩy con phòng tắm, “Nhanh lên.”
Phương Nguyệt tắm suy nghĩ kế sách.
Hóa , bố dễ dỗ dành nữa.
Cô đồ, trang điểm lộng lẫy.
Cầm chìa khóa xe, cô lái chiếc siêu xe khác của tới sân bay.
Vừa , Hoắc Huân cũng tới.
Cô từng chủ động tới mức để theo đuổi một đàn ông.
Ngay cả trong phim truyền hình điện ảnh, cũng thường là nam nhân theo đuổi cô gái sắp rời .
Đến cô, ngược .
Cô cũng bối rối .
– “Chào.” – Cô nhanh bước tới.
Hoắc Huân đầu, thấy cô, cũng quá ngạc nhiên:
– “Sao , em cũng máy bay ? Chuẩn chơi?”
Cô con gái nhà giàu như , ngoài chơi , chắc cũng còn việc gì khác để làm.
Phương Nguyệt ngập ngừng, lo sợ bố thật sự tới tìm Hoắc Huân.
Nếu , mặt cô sẽ mất hết thể diện.
– “Tôi nhờ giúp một việc.” – Phương Nguyệt vội , “Tôi sẽ làm hại .”
Hoắc Huân tỏ vẻ hứng thú:
– “Sao, dùng tiền mua ?”
Phương Nguyệt :
– “Anh thể đưa điều kiện.”
Hoắc Huân cô:
– “Trước tiên việc gì, nếu giúp thì gì cũng vô ích.”
– “Anh chắc chắn giúp chứ?” – Cô ngượng, “Đến tìm đột ngột, ngạc nhiên chứ?”
Hoắc Huân :
– “Tôi tưởng em máy bay, tình cờ gặp thôi. Nhanh việc , kẻo trễ chuyến.”
– “ , thể giả làm bạn trai , về nhà với , lừa bố một chút ?”
Hoắc Huân thực sự sững sờ.
– “Hả?”
Anh tưởng nhầm.
– “Sao, ai em ? Cần gấp cưới luôn ?”
Phương Nguyệt đáp thẳng:
– “Anh mới là ai thèm để ý.”
– “Nếu , còn nhờ đàn ông giả làm bạn trai?” – Hoắc Huân ánh mắt trêu chọc.
Phương Nguyệt mím môi, phản bác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-940-gia-la-ban-trai.html.]
– “Chỉ cần đồng ý thôi.” – Cô khoanh tay.
Hoắc Huân khẽ nhếch môi:
– “Đây là thái độ van nài ?”
Phương Nguyệt “…”
– “Nói câu dễ , sẽ giúp em. Nếu còn cứng rắn, luôn nhé?”
– “Đừng.” – Cô vội ngăn, nếu để Hoắc Huân , bố cô tìm lúc đó, cô mới thật sự mất mặt.
– “Nói mềm mại?” – Cô vẫy mi, “Xin đấy?”
– “Chưa đủ mềm.” – Hoắc Huân mỉm : “Xin tư thế xin, hiểu ?”
Phương Nguyệt từng chịu nhục kiểu .
Cô hộc máu!
– “Tôi đủ mềm ?” – Cô hết sức hạ .
Hoắc Huân nghiêng sát tai hỏi:
– “Mềm ở ?”
Phương Nguyệt giật , đỏ bừng mặt, giận hổ.
Hoắc Huân tặc lưỡi:
– “Em còn đỏ mặt nữa ? Thật trong sáng. Thôi , em đỏ mặt, giúp một việc.”
Phương Nguyệt giận nhưng còn lý do nữa, hắng giọng che vẻ ngượng:
– “Đi thôi, xe con đang để ở bãi.”
Hoắc Huân :
– “Tôi lấy hành lý.”
Phương Nguyệt ngơ ngác:
– “Để lên xe ?”
Hoắc Huân đưa cho cô:
– “Tôi giúp em, hành lý nên do em xách ?”
Phương Nguyệt “…”
– “Anh còn là đàn ông ? Để phụ nữ làm việc ?”
– “Vậy em đừng coi là đàn ông là .” – Hoắc Huân .
Phương Nguyệt hít sâu, kéo hành lý theo .
Cô lưng Hoắc Huân, phát hiện điểm gì đó sai sót.
Cô từng gặp đàn ông như , thật sự đàn ông .
– “Đừng coi là đàn ông.” – Hoắc Huân mà .
Dù , vẫn đoán thấu ý nghĩ cô.
Phương Nguyệt “…”
– “Xe em để ?” – Hoắc Huân hỏi.
– “Chiếc màu hồng.” – Cô dán decal màu hồng, là bạc.
Hoắc Huân nhận xét:
– “Quả đúng màu phụ nữ thích.”
– “Sao, phân biệt giới ? Nhớ nhé, cũng sinh từ phụ nữ.”
Hoắc Huân :
– “Tôi từng phân biệt phụ nữ, nhưng phân biệt em.”
– “Anh…”
Phương Nguyệt đặt hành lý xuống, đánh ngực, chỉ cần thêm một câu cũng đủ làm cô tức giận!
Cô hậm hực mở cốp, bỏ hành lý . Chiếc vali nhỏ, khá nặng, cô khi nào từng làm việc ?
Vừa bực bất lực.
Lần đầu tiên trong đời cô “bắt nạt”, còn là bởi một đàn ông lớn.
Cô thắt eo, bóp c.h.ế.t .
– “Bóp c.h.ế.t , sẽ ai giả làm bạn trai em , nhanh lên.” – Hoắc Huân .
Phương Nguyệt tiến đến, chịu nổi, đá một cú đầu gối .
– “Ừ…”
Hoắc Huân đau, cúi ôm đầu gối.
– “Tính tình em , bạo lực thế?”
– “Đối với đàn ông hẹp hòi như , cần tính tình làm gì? Có ích gì?”
Phương Nguyệt mở cửa ghế lái:
– “Nhanh lên, lên xe .”
Hoắc Huân bước đến, ghế phụ.
Anh cài dây an , hỏi:
– “Giả làm bạn trai em, chú ý gì ?”