FULL- Gả nhầm nhưng chú rể quyến rũ (Giang Diệu Cảnh - Tống Uẩn Uẩn) - Chương 935: Anh ấy là ai vậy?

Cập nhật lúc: 2025-10-08 07:44:13
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nguyệt Nguyệt, hôm nay là sinh nhật , thể vắng mặt .” – bạn kéo Phương Nguyệt khoang, “Cậu hôm nay thế?”

Mấy bạn vây lấy cô:

“Bình thường chơi hăng lắm mà, hôm nay cứ thất thần , tâm sự gì ? Chẳng lẽ gia đình bắt xem mắt nữa hả?”

Bạn bè đều hiểu Phương Nguyệt.

Cô nâng ly rượu, lấp liếm:

“Uống , uống .”

Bạn bè trêu:

“Chỉ uống rượu thì chán lắm, bao nhiêu soái ca ở đây cơ mà.”

Một cô bạn gọi tới một cơ bắp, mặt mũi điển trai.

cầm tay Phương Nguyệt đặt lên cơ bụng rắn chắc :

“Coi nè, cảm giác tệ nhỉ? Là chị em tụi đặc biệt chọn cho đấy, đừng chê nha.”

Phương Nguyệt lập tức rút tay :

“Không hứng thú, đừng làm loạn.”

Mấy bạn đồng loạt “chậc chậc”.

Phương Nguyệt vốn là kiểu chơi bời thoải mái, nên bọn họ mới chuẩn trò .

chơi, náo nhiệt, nhưng bao giờ buông thả bản .

Nhìn , ánh mắt họ như đều : “Cô gì đó bình thường.”

“Nguyệt Nguyệt, đừng đang yêu đấy nhé?”

Ánh mắt Phương Nguyệt lướt qua từng gương mặt bạn bè, lập tức lên:

“Đâu , nào nào, uống tiếp .”

Cô vốn phóng khoáng, thể để bạn bè đang nghĩ đến đàn ông.

Nếu để họ phát hiện, chắc chắn sẽ chọc .

Khoang thuyền náo nhiệt trở .

Trên du thuyền bên , Trần Việt và Cố Ái Lâm đang âu yếm cho ăn trái cây.

Hoắc Huân nhai nho ngọt mà như nhai sáp, bĩu môi đầy chua chát.

Trần Việt :

“Chướng mắt hả?”

“Chướng thì chướng, nhưng đáng đời. Ai bảo là chó độc . Hai cứ tiếp tục, coi như tồn tại.”

Lời khiến Cố Ái Lâm nghiêng ngả.

“Thôi .” – Trần Việt dậy, đến màn hình chọn bài, bấm cho Hoắc Huân một ca khúc sở trường, “Nào, hát .”

Hoắc Huân cũng lên.

Hai song ca một bài tình ca.

Bên , khoang thuyền chẳng thể náo nhiệt như bên du thuyền .

Trưa, họ tự nấu ăn du thuyền, trong tủ sẵn nguyên liệu.

Hoắc Huân xắn tay bếp.

Cố Ái Lâm mang thai, Trần Việt tuyệt đối cho cô động tay.

Hơn nữa, Hoắc Huân cũng làm vài món.

Trần Việt định phụ một tay, nhưng đuổi thẳng:

“Đi , lo mà bầu bạn với vợ , ở đây cần .”

“Thật cần hả?” – Trần Việt , “Tôi chỉ chờ ăn thôi, rủa đấy chứ?”

Hoắc Huân trợn trắng mắt:

“Biến .”

Trần Việt bật .

“Rồi, , .”

Một ngày du thuyền trôi qua khá dễ chịu, chỉ tội Hoắc Huân cứ Trần Việt và Cố Ái Lâm ân ân ái ái.

Trong lòng khổ sở, mà chẳng thể biểu hiện ngoài.

Khi du thuyền cập bến, Hoắc Huân :

“Chúng mau về thôi, tối nay Thẩm Chi Khiêm và vợ mới cưới hẹn ăn tối. Giờ về kịp.”

Trần Việt gật đầu:

“Tôi trả chìa khóa.”

Hoắc Huân trong, Trần Việt và Cố Ái Lâm đợi bên ngoài.

lúc đó, du thuyền của Phương Nguyệt cũng cập bến, bạn bè cô lượt về.

Cô liếc du thuyền của Hoắc Huân, với bạn:

“Các về , tìm dọn dẹp khoang .”

Chơi cả ngày ai cũng mệt, nên bạn bè vẫy tay:

“Được, , bọn đây.”

Họ lên xe rời .

Phương Nguyệt bước , lưng Hoắc Huân:

“Này.”

Anh đầu, nhướng mày:

“Cô sẽ bám theo đấy chứ?”

Hôm nay cả ngày chạm mặt bao nhiêu ?

Trùng hợp thế ?

Phương Nguyệt đưa tay vén tóc tai.

Nếu là đàn ông khác câu , cô chắc chắn sẽ nổi nóng, mắng ngay: “Anh tự luyến quá .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-935-anh-ay-la-ai-vay.html.]

đối mặt với Hoắc Huân, cô chỉ mỉm .

bám theo, nhưng quả thật là thấy du thuyền của cập bến thì cô cũng lái theo về.

Sáng đến khách sạn, cũng là do cô chủ động.

Những chuyện , cô chẳng thể chối.

“Ê, cô gái ngoài với đàn ông đó là ai thế?”

Hoắc Huân trả xong chìa khóa, nhàn nhạt đáp:

“Đều là bạn .”

Phương Nguyệt khẽ “ồ”.

“Thế còn cô gái ?” – cô dò hỏi.

Hoắc Huân liếc ngoài, liếc cô:

“Cô điều tra gì?”

Phương Nguyệt gượng:

“Không, chỉ tò mò thôi mà.”

Anh cảnh giác cô:

“Đừng là cô để ý đến Trần Việt nhé?”

“Anh bậy cái gì thế?” – Phương Nguyệt đỏ mặt, “Tôi chỉ thấy họ cạnh , trông mật thôi.”

“Họ là vợ chồng, mật thì là gì?”

Mắt Phương Nguyệt sáng rỡ:

“Họ là vợ chồng?”

Cô chỉ Trần Việt và Cố Ái Lâm.

Hoắc Huân gật đầu.

Trong lòng Phương Nguyệt liền thở phào.

Cô cứ tưởng cô gái đó là bạn gái của Hoắc Huân.

Biết , cô bật .

Hoắc Huân cô như ngốc:

“Cô cái gì?”

“Không gì, gì.” – cô vội giải thích.

Anh liếc cô một cái:

“Cô còn việc gì ? Tôi đây.”

Nói sải bước .

Phương Nguyệt thấy bỏ , vội chạy theo:

“Này, uống rượu , chở một đoạn ?”

“Không rảnh.” – Hoắc Huân lạnh lùng.

“Tôi chỉ xin nhờ thôi, nhỏ nhen thế?”

Anh cô, định gì đó, nhưng Trần Việt lên tiếng :

“Chẳng tiểu thư Phương đây ? Xe bọn còn chỗ, lên cùng .”

Hoắc Huân: “……”

“Được , mau lên xe.” – Trần Việt dìu Cố Ái Lâm lên.

Cố Ái Lâm lúc trong lòng tò mò cực độ, nhưng tiện hỏi ngay.

Cô cúi , Trần Việt cũng theo , hạ kính xuống, Phương Nguyệt:

“Cô ghế phụ , phía hết chỗ .”

Phương Nguyệt mỉm thoải mái:

“Được.”

Hoắc Huân liếc Trần Việt, Phương Nguyệt, bất đắc dĩ về phía ghế lái.

Phương Nguyệt ghế phụ, cài dây an .

Hoắc Huân im lặng khởi động xe.

Giữa đường, điện thoại Hoắc Huân reo, là Thẩm Chi Khiêm gọi.

Anh cầm lên định , Phương Nguyệt liền giật lấy, :

“Vừa lái an .”

Cô bấm nút , đưa điện thoại sát tai :

“Anh cứ lái , cầm hộ cho.”

Hoắc Huân: “……”

Ngồi , Cố Ái Lâm mà sững sờ.

Hoắc Huân đây là… gặp vận đào hoa ?

Chuyện rốt cuộc là thế nào, cô gái với Hoắc Huân quan hệ gì?

Trong lòng cô đầy hiếu kỳ, liền huých nhẹ Trần Việt, thì thầm:

“Cô là ai thế? Với Hoắc Huân quan hệ gì ?”

Trần Việt nhỏ giọng đáp bên tai cô:

“Về .”

Bàn tán mặt , tiện.

Hoắc Huân chỉ thể bất lực để mặc Phương Nguyệt cầm điện thoại.

Đầu dây bên , giọng Thẩm Chi Khiêm vang lên:

“Tối nay ăn cơm cùng .”

“Biết .” – Hoắc Huân đáp.

“Ở nhà hàng Phúc Loan.”

Loading...