Tống Uẩn Uẩn thể tự quyết định, bèn sang Giang Diệu Cảnh.
Song Song sợ ba sẽ , liền tụt xuống khỏi ghế, chạy đến bên , kéo tay áo làm nũng:
“Ba ơi, chúng nhé.”
Giang Diệu Cảnh con trai, bóp nhẹ má nó.
Song Song vẫn toe toét: “Ba…”
“Ừ.” – Giang Diệu Cảnh xoa đầu con – “Ba đồng ý.”
Song Song mừng rỡ, nhảy nhót reo hò:
“Ô ô ô…”
Cậu bé vui sướng đến mức tay chân múa loạn xạ.
Cố Ái Lâm cau mày:
“Song Song, con vui quá đó? Mau xuống ăn cơm.”
Song Song chớp mắt, .
Tống Uẩn Uẩn gọi: “Song Song, đây.”
Cậu bé chạy đến, cô bế lên:
“Ngày càng nặng , sắp bế nổi nữa.”
Song Song tròn xoe đôi mắt sáng, hỏi:
“Mẹ, con mập lên hả?”
Tống Uẩn Uẩn giả vờ quan sát từ đầu đến chân, đó nghiêm túc “đánh giá”:
“Hình như gần đây đúng là mập hơn thật.”
Thực Song Song hề mập, cân nặng , khuôn mặt bầu bĩnh, đường nét giống hệt Giang Diệu Cảnh.
Cô hôn con trai một cái.
Song Song hớn hở, miệng gần như ngoác đến mang tai.
“Con cũng ! Con cũng !” – Tiểu Bảo chạy đến ôm c.h.ặ.t c.h.â.n , ngửa mặt gọi: “Mẹ…”
Cố Ái Lâm thấy bật :
“Xem , chỉ nên sinh một đứa thôi, nhiều quá sẽ tranh vòng tay .”
Song Song chủ động nhường chỗ cho em trai, ngoan ngoãn chỗ của .
Tống Uẩn Uẩn ôm lấy Tiểu Bảo.
Thằng bé ôm cổ , thơm lên má cô một cái, nước dãi dính ngoài.
“Ai da…”
Cố Ái Lâm đưa giấy ăn:
“Chị dâu, nước dãi con trai chị chắc thơm lắm nhỉ.”
Tống Uẩn Uẩn : “Ừ, thơm lắm.”
Cô dịu dàng vỗ lưng con, chậm rãi dỗ dành.
Có bà nào yêu con ?
Chăm sóc khi còn nhỏ, tã, rửa ráy, bao giờ thấy ghét bỏ.
Tình mẫu tử vốn là bản năng.
Cố Ái Lâm mà ngưỡng mộ.
Cô khẽ xoa bụng: “Thật quá, em cũng mong con chào đời.”
“Con của em nhất định sẽ đáng yêu.” – Tống Uẩn Uẩn .
Cố Ái Lâm Song Song và Tiểu Bảo, thở dài:
“Hai đứa đều trai ghê.”
Bởi vì chúng đều giống Giang Diệu Cảnh, đôi mắt đen sáng, ngũ quan sắc nét như vẽ .
Hai bé đều là con trai, dáng vẻ đương nhiên nổi bật.
Cô sang Trần Việt, khẽ ôm tay . Nghĩ thầm: nếu con giống , chắc chắn cũng .
Sau khi quyết định về nước dự hôn lễ, ăn cơm xong Tống Uẩn Uẩn bắt đầu thu dọn hành lý.
Mang theo hai đứa nhỏ, cần chuẩn nhiều thứ.
Giang Diệu Cảnh thì giao cho Hoắc Huân sắp xếp xe cộ và đặt vé máy bay.
Cố Ái Lâm cũng vui vẻ về nhà thu dọn hành lý.
Trần Việt từ phía ôm cô, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng:
“Sắp làm , mà em vẫn như con nít thế?”
Cố Ái Lâm nghiêng đầu hôn một cái:
“Sau khi em sinh con, sẽ hai đứa con, cũng coi em như một đứa để nuôi dưỡng luôn nhé.”
“Đồ tinh nghịch.” – Trần Việt yêu chiều, :
“Lâm Lâm, chúng thật , em cũng thật , con chúng cũng thật .”
Anh cúi đầu, bụng cô, ánh mắt tràn đầy mong đợi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-917-dung-doi-anh.html.]
“Anh chờ đợi con của chúng đời.”
Cố Ái Lâm : “Em cũng . Khi , cuộc sống của chúng sẽ thành một gia đình ba , mới là trọn vẹn.”
“Anh thích con trai con gái hơn?” – Cô hỏi.
“Em chẳng hỏi ?” – Trần Việt .
“Em hỏi khi nào?” – Cố Ái Lâm ngẩn .
“Em tự nghĩ .”
Cô cau mày cố nhớ, nhưng nghĩ mãi .
Cô ôm chặt lấy :
“Anh mau , em hỏi khi nào?”
“ là ‘mang thai ba năm ngốc’ mà.” – Trần Việt vuốt ve gương mặt cô, dịu dàng :
“Anh , trai gái, đều thích.”
Cố Ái Lâm ngước :
“Có con , vẫn sẽ yêu em như bây giờ chứ?”
“Tất nhiên .” – Anh cưng chiều cốc nhẹ mũi cô – “Đừng suy nghĩ linh tinh.”
“Ừ, nữa, mau thu dọn đồ .”
“Dự đám cưới , mà em háo hức như chính kết hôn .” – Trần Việt trêu.
“Em chỉ bức bối thôi, ngoài thở chút khí trời.” – Cố Ái Lâm bĩu môi.
“Anh .” – Trần Việt .
Trong nước.
Thẩm Chi Khiêm nhận tin bọn họ đều sẽ về.
Lại còn mang theo hai đứa trẻ, thế nên chỗ ở nhất định chuẩn kỹ càng.
Anh đích chọn nơi, bởi Giang Diệu Cảnh thích yên tĩnh, thể qua loa .
Anh đặt điện thoại xuống, chống cằm trầm ngâm.
An Lộ dỗ Tinh Tinh ngủ xong, thì thấy đang suy nghĩ, bèn gọi:
“Chi Khiêm.”
“Ừ?” – Anh hồn, ngẩng đầu cửa.
Cô bước đến: “Anh đang nghĩ gì thế?”
Thẩm Chi Khiêm :
“Nói chắc em sẽ vui lắm.”
An Lộ lập tức đoán: “Uẩn Uẩn sẽ về ?”
Anh : “Đoán tiếp .”
“Cả nhà họ đều về?” – An Lộ thử .
Cô vốn đoán Uẩn Uẩn sẽ về, nhưng thêm cả Giang Diệu Cảnh và hai đứa nhỏ thì chỉ là bâng quơ.
Thẩm Chi Khiêm mỉm : “Gần đúng, còn Trần Việt, Hoắc Huân nữa.”
Anh vui, vì họ đều là những thiết với .
Anh kéo An Lộ lên đùi.
An Lộ cứng ngắc, cúi thấp đầu.
Anh nghịch tóc cô, :
“Có họ về dự lễ cưới của chúng , mới càng thêm long trọng.”
“An Lộ…”
Anh khẽ vuốt cánh tay cô:
“Có thể ở bên em, thật sự hạnh phúc.”
An Lộ cúi đầu, giọng nhỏ:
“Ừ, em cũng vui, em sẽ cố gắng.”
“Như thế quá .” – Anh thoả mãn.
Người yêu, con cái…
Hạnh phúc chẳng chính là thế ?
Có để yêu, làm về chờ, ốm đau chăm, ngày thường bầu bạn…
Cuộc đời ngắn ngủi, tất nhiên trân trọng những gì mắt.
“Trễ , em tắm đây.” – An Lộ dậy.
Thực cô nỗ lực, nhưng đối với sự tiếp xúc thể xác, ít nhiều vẫn còn kháng cự.
Dù , nhờ sự dịu dàng và kiên nhẫn của Thẩm Chi Khiêm, vết thương và nỗi sợ trong lòng cô cũng dần xoa dịu.
“Anh ngoài một chuyến, tìm chỗ ở cho họ. Giang Diệu Cảnh thích nơi yên tĩnh, đích .” – Anh .
An Lộ gật đầu: “Ừ, .”
“ , ngày mai chúng còn ngoài. Em ngủ sớm , đừng đợi .” – Thẩm Chi Khiêm lên.