FULL- Gả nhầm nhưng chú rể quyến rũ (Giang Diệu Cảnh - Tống Uẩn Uẩn) - Chương 889: Những gì đang có

Cập nhật lúc: 2025-10-08 07:35:25
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Đối với An Lộ mà , việc Vi Vi An ngủ còn hơn nhiều so với chuyện cô cứ trong nhà.

Nghĩ đến thái độ của Thẩm Chi Khiêm dành cho Vi Vi An, cô cảm thấy đàn ông tâm lý bình thường.

Rõ ràng Vi Vi An chẳng chút năng lực nào, cũng chẳng thể giúp gì trong việc nhà, cứ khăng khăng giữ .

Chẳng lẽ cố ý để thêm bực bội?

Anh từ bao giờ trở nên trẻ con đến thế?

Trẻ con đến mức buồn !

“Ô… oa…”

Tiểu Tinh bỗng nhiên tỉnh giấc, cất tiếng nức nở.

Âm thanh mềm mại, non nớt, khiến trái tim như tan chảy.

An Lộ vội chạy phòng, bế con bé lên, Tiểu Tinh lập tức ngừng , giống như bật công tắc.

Nước mắt vẫn còn lăn dài má, đôi mắt long lanh đầy tủi , trông cứ như ai bắt nạt.

Vẻ ngoài đáng yêu mềm mại , thật khiến tan chảy.

An Lộ nhẹ nhàng lau nước mắt cho con:

“Tiểu Tinh đói bụng ?”

Đứa bé tất nhiên thể trả lời, chỉ mút mút cái miệng nhỏ.

An Lộ đặt bé xuống nôi.

chạm giường, bé liền òa , như thể giường đầy gai nhọn.

An Lộ bất đắc dĩ:

“Tiểu Tinh, nếu cứ bắt ôm thế thì làm pha sữa cho con đây?”

Đôi mắt to ướt đẫm cô, khiến lòng cô mềm nhũn.

Không còn cách nào khác, An Lộ bế bé pha sữa.

Khi đưa bình sữa miệng, Tiểu Tinh lập tức mút lấy mút để, như thể đói.

An Lộ vỗ về bé dịu dàng:

“Chậm thôi, ăn vội sẽ sặc đó.”

Bé chẳng thể đáp , chỉ vùi đầu uống.

Nhìn dáng vẻ con bé, An Lộ mỉm hiền dịu.

Tiểu Tinh hút mạnh đến nỗi trán cũng lấm tấm mồ hôi, An Lộ liền lấy khăn lau.

Có lẽ vì mệt, bé b.ú hết lim dim ngủ.

An Lộ nhẹ nhàng rút bình , nhưng bé lập tức mở mắt, cái đầu nhỏ ngọ nguậy tìm núm vú, dường như no.

Cô đành đưa , bé ngậm lấy, nhưng b.ú nữa, chỉ ngậm trong miệng mà chìm giấc ngủ.

An Lộ kiên nhẫn đung đưa, đợi khi con ngủ sâu mới từ từ rút .

Bé khẽ tìm , song tỉnh.

Cô đặt bé nôi, tiếp tục khẽ đung đưa cho đến khi giấc ngủ yên .

Sau đó, cô mang bình sữa rửa sạch, bỏ tủ khử trùng.

Tại nước F.

Cố Ái Lâm nhập viện.

Cô vô tình ngã, dấu hiệu sảy thai nên bác sĩ yêu cầu viện theo dõi.

Tống Uẩn Uẩn dẫn Tiểu Bảo tới thăm.

“Sao bất cẩn ? Nếu thật sự xảy chuyện thì làm thế nào?” – Tống Uẩn Uẩn trách.

Cố Ái Lâm ngượng ngùng.

Tống Uẩn Uẩn đưa hoa cho Tiểu Bảo, nhóc con liền ôm lấy, đưa cho Cố Ái Lâm.

Cô nhận lấy, mỉm :

“Cảm ơn bảo bối.”

Tiểu Bảo cũng , lộ hàm răng trắng nhỏ xinh, quả thật giống Tống Uẩn Uẩn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-889-nhung-gi-dang-co.html.]

“Lớn lên chắc chắn Tiểu Bảo sẽ là một trai trai.”

Tống Uẩn Uẩn: “…”

“Nghe như đang nó ẻo lả .”

“Chị dâu, chị quá cách bẻ cong lời đấy.” – Cố Ái Lâm bật – “Tiểu Bảo chắc chắn là một nam tử hán.”

“Cô, cô.” – Tiểu Bảo líu lo gọi.

Cố Ái Lâm xoa đầu nhóc:

“Anh con ?”

“Đi học .” – nhóc đáp giọng non nớt.

“Tiểu Bảo đáng yêu quá.” – Cố Ái Lâm .

Cô ngẩng lên Tống Uẩn Uẩn:

“Chị dâu, chị em ở viện?”

“Trần Việt sáng gọi cho Diệu Cảnh, chị máy nên .”

“Thì …” Cố Ái Lâm chút hổ – “Thật mất mặt.”

“Rốt cuộc là mà ngã ? Em mang thai, nhất là ba tháng đầu, cực kỳ cẩn thận.” – Tống Uẩn Uẩn .

Cố Ái Lâm xoắn tay:

“Sáng em dậy làm bữa sáng cho Trần Việt, trong bếp nước, em trượt ngã…”

Sự thật cô chẳng dám kể: lúc đó Trần Việt hôn, cô làm nũng né tránh, ai ngờ trượt ngã.

Chuyện thật khó , quá ngượng ngùng.

Nếu vì thế mà con xảy chuyện, cả đời cô cũng sẽ hối hận.

“Sau nhất định cẩn thận.” – Tống Uẩn Uẩn chỉnh chăn – “Em ăn gì? Chị nấu cho.”

“Không, em thèm gì cả.” – Cố Ái Lâm vội lắc đầu, ngại phiền chị dâu.

“Bác sĩ thế nào?”

“Không nghiêm trọng, chỉ cần tĩnh dưỡng. Ở nhà cũng , nhưng Trần Việt nhất quyết bắt em nhập viện.” – Nhắc đến chồng, gương mặt cô thoáng niềm hạnh phúc.

Tống Uẩn Uẩn :

“Anh quan tâm em, cũng vì đứa nhỏ trong bụng. Ở bệnh viện an hơn, đợi khỏe hẳn về.”

Cố Ái Lâm gật đầu, bỗng chị dâu hỏi:

“Chị từ bỏ sự nghiệp để làm nội trợ, thấy uất ức ? Tại phụ nữ luôn hy sinh, còn đàn ông thì ?”

Tống Uẩn Uẩn cúi Tiểu Bảo đang tựa lòng , tay ôm con ch.ó đồ chơi. Con chó làm y như thật, bụng còn công tắc, bật lên thì vẫy đuôi, sủa vang, đáng yêu vô cùng.

Cô khẽ vuốt mái tóc con trai:

“Chị thấy đó là hy sinh. Một gia đình vốn cần cả hai cùng cố gắng. Anh kiếm tiền lo cho chị lo lắng vật chất, chị nên chăm lo cho gia đình. Nhìn thấy con khôn lớn, cũng là một hạnh phúc. Với Song Song, chị luôn cảm thấy thiếu sót. Khi nó nhỏ, chị chẳng chăm sóc nhiều. Chị khi nào nó , nhớ lúc nào mọc chiếc răng đầu tiên, chẳng câu đầu tiên nó là gì… Tựa như chị chẳng làm gì cả, mà nó lớn . Cho nên, chị thể chăm sóc cho hai đứa, chúng trưởng thành. Thành công trong sự nghiệp là một dạng thành công, nhưng nuôi dạy những đứa con ngoan ngoãn, khỏe mạnh cũng là một dạng thành công.”

Cố Ái Lâm trầm ngâm gật đầu, đổi góc thì quả thật cũng đúng.

“Nhiều phụ nữ bình thường lo việc nhà lo con cái, so với họ, chúng quá hạnh phúc ?” – cô .

, chúng vốn hạnh phúc.” – Tống Uẩn Uẩn mỉm .

Dù vẫn lo toan, nhưng ít nhất bận lòng về tiền bạc.

“Sau em cũng con lớn lên.” – Cố Ái Lâm khẽ xoa bụng – “Em sẽ yêu thương nó. Em hiểu, tại bỏ rơi chính m.á.u mủ của ? Em nghĩ mãi cũng thông, trái tim họ tàn nhẫn đến mức nào?”

Tống Uẩn Uẩn , chắc cô nhớ đến phận của nên mới cảm khái.

Cô nhẹ vỗ tay Ái Lâm:

“Có lẽ cũng vì bất đắc dĩ.”

Trên đời quả thực những bậc cha xứng đáng, nhưng cũng những buộc rời bỏ con cảnh.

“Trong thai kỳ, đừng suy nghĩ nhiều.” – Tống Uẩn Uẩn an ủi.

“Vâng, em , em nghĩ nhiều .” – Cố Ái Lâm gật đầu.

Chỉ là nhất thời nhớ , xúc động mà thôi.

, cô cũng hưởng đủ đầy yêu thương, chẳng khác gì con ruột, thậm chí còn hơn.

gì để oán trách, cũng chẳng thấy tiếc nuối.

Nếu năm đó bỏ rơi, lẽ cô sẽ gặp tất cả những gì đang hôm nay.

Loading...