Song Song chớp đôi mắt to tròn, mong chờ Giang Diệu Cảnh.
Mong nhận sự công nhận của .
Giang Diệu Cảnh cắn một miếng thịt bò, nhai kỹ trong miệng.
Nghiêm túc đánh giá một câu: “Cũng tạm.”
Song Song chớp mắt mấy cái, đây chắc là đang khen nhỉ?
Thằng bé hí hí, nhảy chân sáo chạy .
Tống Uẩn Uẩn Song Song vui vẻ như , mặt cũng lộ nụ .
Ù… ù…
Điện thoại trong túi cô bỗng vang lên.
Cô lấy máy.
Bên truyền đến giọng nam: “Cô là bạn của An Lộ đúng ?”
Tống Uẩn Uẩn giọng thấy quen quen, giống như là trong đội của Dương Minh Thạc, lúc cô đến Ô Tân thị gặp An Lộ.
Cô đáp: “ , điện thoại của An Lộ ở trong tay ? Cô ?”
Cô nhạy cảm nhận gì đó đúng.
Nếu An Lộ tìm cô, lẽ là giọng An Lộ, là…
“An Lộ thương …”
Tống Uẩn Uẩn lập tức bật dậy.
Cô sốt ruột hỏi: “Chuyện gì thế? Sao thương? Nặng lắm ?”
Bên im lặng một lúc, : “Khá nặng, nhưng cô đừng lo, nguy hiểm đến tính mạng.”
Trái tim treo ngược của Tống Uẩn Uẩn tạm buông xuống một chút: “Giờ cô thế nào ?”
“Tình trạng lắm…” Bên lấp lửng.
Tống Uẩn Uẩn cau mày: “Anh gì thì thẳng.”
“Nếu cô thời gian, mời cô đến một chuyến, khuyên nhủ cô .”
Tống Uẩn Uẩn đoán vài phần, hỏi: “Là vì chuyện của Dương Minh Thạc, nên cô mới…”
“Có liên quan, nhưng là . Nếu cô bận thì thôi, chúng sẽ chăm sóc cho cô .”
Tống Uẩn Uẩn suy nghĩ chốc lát.
Không cô .
Mà là nếu , ít nhất cũng mất hai ba ngày.
Hai đứa trẻ đang ở bên, hết đưa chúng về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-816-qua-dang-roi.html.]
“Cho vài ngày chuẩn .” Cô .
“Được.”
Đối phương đáp.
Giang Diệu Cảnh hỏi: “Có chuyện gì ? Anh thấy sắc mặt em .”
Tống Uẩn Uẩn bình tĩnh : “Không gì.”
Cô xuống, dựa vai : “Là chuyện của An Lộ.”
Giang Diệu Cảnh từ đầu đoán đôi chút.
Cô do dự, hỏi: “Khi nào chúng về nước?”
Giang Diệu Cảnh đầu cô: “Em khi nào, thì chúng về khi đó.”
Tống Uẩn Uẩn cầm tay , mắt cụp xuống: “Em tưởng rằng An Lộ sẽ hạnh phúc bên Dương Minh Thạc, nhưng…”
Cô bỏ lửng, thở dài: “Đời khó lường.”
Cằm cô khẽ tựa lên vai Giang Diệu Cảnh, : “Chúng sớm về nước !”
Giang Diệu Cảnh : “Được.”
Tống Uẩn Uẩn vui, ôm eo : “Anh thật .”
Cô trân trọng từng bên cạnh .
Đặc biệt là Giang Diệu Cảnh.
Trải qua nhiều chuyện như , thể hưởng thụ những ngày tháng yên bình hiện tại, là vô cùng quý giá.
“Còn hai , chẳng làm gì, chỉ đây tán tỉnh, quá đáng ?” Thẩm Chi Khiêm bưng một đĩa thịt nướng, tay còn cầm hai chai bia.
Anh xuống, đặt lên bãi cỏ.
“Khó lắm mới lúc thảnh thơi.” Anh .
Tống Uẩn Uẩn lén một cái, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc.
Không cho chuyện của An Lộ.
Vì bản cô cũng rõ tình trạng cụ thể của An Lộ.
Cô cầm một xiên thịt, : “Nếu thịt cừu thì .”
Ở đây ít ăn thịt cừu.
Nên hôm nay hầu hết đều là thịt bò.
loại bò vân mỡ thượng hạng.
Mỡ nạc đan xen, khô.
Hương vị đặc biệt ngon.
Thẩm Chi Khiêm cô kén ăn: “Cái còn đắt hơn thịt cừu nhiều.”