Thẩm Chi Khiêm khẽ :
“Sao em ?”
Cố Ái Lâm đáp:
“Anh cứ hành động kỳ kỳ quái quái, chẳng tâm sự thì cũng là vấn đề thần kinh.”
Thẩm Chi Khiêm: “…”
“Em nhỏ như , chuyện chẳng để chút mặt mũi nào cho trai thế?”
Cố Ái Lâm suýt thì trợn trắng mắt – là trai em từ khi nào trời?
Thẩm Chi Khiêm nghiêm túc phân tích:
“Anh với Giang Diệu Cảnh, Trần Việt đều là chí cốt, đúng ?”
Cố Ái Lâm gật đầu:
“.”
Điều cô rõ.
“Vậy thì, trong ba bọn , Giang Diệu Cảnh lớn nhất, em gọi là . Anh lớn hơn Trần Việt, thế thì em theo thứ bậc mà gọi, dù dựa Giang Diệu Cảnh Trần Việt, em cũng gọi một tiếng trai, đúng ?”
Cố Ái Lâm: “…”
Nói thì cũng lý…
mà hai chữ “ trai” sến quá!
“Không thể gọi bằng cái khác ?” – cô hỏi.
“Thế em gọi gì?” – Thẩm Chi Khiêm hứng thú hỏi .
Cố Ái Lâm nghĩ nghĩ, trai thì cô gọi nổi.
Chú càng hợp.
“Gọi thẳng tên là nhất.” – cô dứt khoát.
Thẩm Chi Khiêm xua tay:
“Anh giải thích rõ thế , gọi tên chắc chắn .”
“ em cũng thể gọi là trai.” – Cố Ái Lâm mất kiên nhẫn, cảm thấy rõ ràng đang cố tình gây sự.
“Thế thì cứ gọi giống như gọi Giang Diệu Cảnh …”
“Anh mà so với chắc? Trong lòng em, chẳng phân lượng đó .” – Cố Ái Lâm thẳng, chẳng chừa chút mặt mũi.
Thẩm Chi Khiêm: “…”
Anh giả bộ ôm n.g.ự.c đau khổ:
“Em còn nhỏ mà miệng lưỡi sắc bén, thật đ.â.m tim .”
Tình trường thất ý, bây giờ đến mặt một cô nhóc cũng chọc cho đau lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-770-that-tinh-roi.html.]
Mệnh thật sự khổ mà!
Có lẽ là ánh mắt thoáng hiện lên sự u buồn thật sự, giống như đang diễn trò.
Cố Ái Lâm xuống:
“Anh tâm sự gì thì , em thử giúp phân tích.”
Thẩm Chi Khiêm: “…”
“Thôi, em hiểu .” – dậy định bỏ .
Chẳng lẽ thẳng với một cô bé rằng bây giờ buồn, vì con gái ruột nhận khác làm cha?
Nếu thật sự , dám chắc Cố Ái Lâm sẽ nhạo .
Anh tuyệt đối !
“Anh em hiểu? Nói xong hẵng .” – Cố Ái Lâm khơi dậy trí tò mò, liền kéo tay .
Thẩm Chi Khiêm: “…”
Số phận bi đát thế ?
“Anh chỉ đùa với em thôi, em còn tưởng thật ?” – cảm giác đang cưỡi hổ, khó mà xuống .
“Không thì cũng , em hỏi Trần Việt. Anh chắc chắn sẽ cho em .” – Cố Ái Lâm dậy.
Đổi , chính Thẩm Chi Khiêm vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.
Nếu để Trần Việt , chắc chắn sẽ thêm mắm thêm muối, kể rằng đây ngốc nghếch đến mức nào, ngay cả phụ nữ của cũng để mất.
Đến lúc đó, Cố Ái Lâm những chẳng thương hại, còn chê vô dụng.
Hình tượng cao lớn trong lòng cô coi như tan tành!
Nếu Cố Ái Lâm suy nghĩ , nhất định sẽ thẳng thắn bảo: Trong lòng em, bao giờ hình tượng cao lớn nào cả!
“Em thật sự ?” – Thẩm Chi Khiêm khẽ ho khan, “Anh thể kể cho em một câu chuyện… nhưng hết, gọi một tiếng trai .”
Trong đầu còn đang nghĩ xem nên bịa câu chuyện thế nào cho hợp.
“Anh.” – Cố Ái Lâm thật sự gọi một tiếng.
Thẩm Chi Khiêm trợn to mắt.
Giờ thì mới hiểu Trần Việt làm cách nào dụ cô nhóc .
Quá ngây thơ, quá dễ lừa!
Thế mà cô tin thật.
Anh bật thành tiếng.
“Anh cái gì?” – Cố Ái Lâm chằm chằm, “Chẳng đang thất tình ?”
“Anh thất tình, mà là não vấn đề.”
Đằng vang lên một giọng lạnh lẽo đầy châm chọc!