“Biết cái gì?” – Dương Minh Thạc hỏi.
An Lộ mím môi: “Anh em đang gì mà.”
Dương Minh Thạc chớp mắt, đáp: “Anh thật sự em đang hỏi gì.”
Anh ngáp một cái: “Anh buồn ngủ .”
Anh ôm chặt lấy An Lộ: “Chúng ngủ !”
An Lộ vẫn chẳng yên lòng, cảm xúc trong lòng dâng trào dữ dội.
Cô kiên định : “Nếu em còn ôm hy vọng với , em chẳng lấy . Em hy vọng tin em, em xem là chỗ dựa của em, ?”
Dương Minh Thạc hôn lên tóc cô: “Anh , hôm nay là sai khiến em khó chịu, sẽ chú ý.”
An Lộ lắc đầu: “Không vì thế.”
Cô mất lâu mới lấy đủ dũng khí để : “Ngày đầu chúng đến, gặp ở khách sạn… chính là bạn trai cũ của em.”
Dương Minh Thạc điềm nhiên: “Anh .”
An Lộ cũng chẳng lấy làm lạ.
“Em sớm đoán sẽ nhận .” – Cô cụp mắt xuống – “Em , chỉ là thấy khó chịu trong lòng…”
“Đừng lung tung.” – Dương Minh Thạc nắm lấy tay cô – “Lúc chọn em, chẳng em quá khứ ? Nếu để tâm, mới thể để em gả cho .”
An Lộ khép mắt .
“Nếu đứa bé thì , em thể sống yên với .”
Dương Minh Thạc nhíu mày: “Sao em ngốc thế? Đứa bé là do bảo giữ , nó là một sinh mệnh. Với , con , chúng vẫn thể sống hạnh phúc.”
Anh thở dài: “Anh em cảm thấy với , nhưng thật sự để ý.”
Giọng An Lộ nghẹn ngào: “Cảm ơn .”
Dương Minh Thạc ôm chặt lấy cô: “Vợ chồng thì gì cảm ơn, nữa. Em mà, nhà chỉ còn , em , mới cảm thấy một mái ấm. Lẽ cảm ơn em mới đúng.”
“Vậy thì chúng đừng cảm ơn qua nữa.” – An Lộ khẽ đáp.
“Ngủ thôi.” – Anh .
“Ừ.” – An Lộ rúc lòng .
Cả hai nhắm mắt .
suy nghĩ vẫn tan biến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-641-kho-co-duoc.html.]
Rõ ràng chẳng ai ngủ , mà đều giả vờ ngủ say.
Sáng sớm.
An Lộ là tỉnh dậy .
Cô mở mắt, ngắm gương mặt đàn ông ở ngay cạnh .
Có lẽ quá tuấn tú, nhưng luôn bao dung, quan tâm và che chở cho cô.
Cô đưa tay khẽ vuốt gương mặt .
Dương Minh Thạc mở mắt, trong đôi mắt đen sâu còn vương vẻ ngái ngủ, giọng khàn khàn: “Em tỉnh ?”
An Lộ vội thu tay , nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Anh dậy, hỏi: “Đói ? Anh mua bữa sáng, em ăn gì?”
Ở nhà, mỗi sáng Dương Minh Thạc đều dậy sớm mua đồ ăn sáng cho cô.
Anh nấu ngon, sợ cô thích, nên ngày nào cũng mua đủ loại món ăn.
Nghe đồng đội ở Trấn Kiều món bánh nướng lạnh ngon, chẳng ngại đường xa, chạy cả bốn, năm chục cây chỉ để mua về cho cô.
Chẳng thứ gì quý giá, đắt đỏ.
điều đáng trân trọng là, thật lòng nghĩ cho cô, tình nguyện vì cô làm tất cả những điều .
An Lộ lắc đầu: “Em đói.”
Dương Minh Thạc dậy mặc quần áo: “Hôm nay, chúng gặp bạn em nhé, tiện thể hỏi xem chuyện tiến triển thế nào .”
“Được, giờ còn sớm, lát nữa em sẽ gọi cho cô .” – An Lộ gật đầu.
“Ừ.” – Anh đáp.
An Lộ cũng dậy theo.
Bỗng chuông cửa vang lên.
Dương Minh Thạc mở cửa.
Bình thường nhân viên dọn phòng sẽ đến sớm thế .
Anh mở cửa, thì là mang bữa sáng tới.
Anh để họ đẩy xe thức ăn .
An Lộ rửa mặt xong , thấy bữa sáng đưa tới, ánh mắt liền tối xuống.