FULL- Gả nhầm nhưng chú rể quyến rũ (Giang Diệu Cảnh - Tống Uẩn Uẩn) - Chương 538: Dáng vẻ tàn tạ

Cập nhật lúc: 2025-10-08 07:08:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn con trai đang bàn làm việc, gương mặt lạnh lùng của Giang Diệu Cảnh thoáng nhuốm chút dịu dàng.

Thứ dịu dàng , e rằng chỉ khi đối diện với Tống Uẩn Uẩn và các con, mới thể bộc lộ.

Anh bế con trai lên.

Song Song cất giọng non nớt hỏi:

“Ba ơi, ?”

Trong mắt Giang Diệu Cảnh thoáng hiện sự thất thần, song nhanh trở bình thường.

“Mẹ làm , tối sẽ về.”

Song Song nghiêng đầu, tựa lên vai , nũng nịu :

“Ba, con ba với cùng đưa con ngoài chơi.”

Giang Diệu Cảnh liền gật đầu đáp ứng:

“Được.”

Anh khiến con thất vọng.

Với tư cách làm cha, dành cho con quá ít thời gian.

Song Song vui mừng vỗ tay, đôi mắt trong sáng cong cong như trăng lưỡi liềm, đáng yêu vô cùng.

Nét giống Uẩn Uẩn vài phần.

Còn ngũ quan thì giống nhiều hơn.

Trong khoảnh khắc , Giang Diệu Cảnh bỗng nhớ lúc Song Song chào đời, nghĩ đến nỗi đau mà Tiểu Bảo và Tống Uẩn Uẩn chịu khi sinh nở.

Anh nên khiến cô đau lòng.

Cho dù vì quá quan tâm mà hồ đồ, cũng nên.

Anh thầm nghĩ, đợi Uẩn Uẩn trở về, nhất định sẽ chủ động xin cô.

Cốc cốc—

Cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ.

Anh khẽ :

“Vào .”

Hàn Hân đẩy cửa bước .

“Song Song nên ngủ trưa .”

Giang Diệu Cảnh còn việc ngoài, liền giao Song Song cho Hàn Hân.

Hàn Hân do dự một lát :

“Con thể cho vài phút chuyện ?”

Giang Diệu Cảnh thoáng Song Song, khẽ đáp:

“Đợi tối con về hẵng .”

Rõ ràng là cố ý tránh để Song Song thấy.

Hàn Hân chỉ thể gật đầu:

“Được.”

Trong bệnh viện.

Trước khi Cố Ái Lâm tỉnh , Trần Việt rời khỏi phòng bệnh.

“Phiền cô chăm sóc cho cô .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-538-dang-ve-tan-ta.html.]

Tống Uẩn Uẩn gật đầu:

“Anh yên tâm, sẽ luôn ở bên cô .”

Trần Việt gật đầu, dừng bước ở cửa, đầu một thoáng mới rảo bước .

Uẩn Uẩn gọi với theo:

“Tôi đặt hai vé máy bay, sẽ đích đưa cô về cho cha cô . Có ở bên, lẽ tâm trạng cô sẽ nhanh chóng khá hơn.”

Trần Việt dừng , khẽ “ừ” một tiếng, lưu thêm.

Sau khi Cố Ái Lâm tỉnh dậy, Tống Uẩn Uẩn liền đưa cô sang M quốc. Trước khi lên máy bay, cô nhắn cho Trình Phong một tin:

“Dạo sẽ đến viện.”

Bên lập tức trả lời, lẽ đang bận.

Uẩn Uẩn do dự một chút, cũng gửi cho Giang Diệu Cảnh:

“Em đưa Cố Ái Lâm sang M quốc .”

Vừa nhấn gửi xong, thông báo lên máy bay vang lên.

Cô tắt máy, dìu Cố Ái Lâm làm thủ tục lên tàu bay.

“Thật thể tự .”

Cố Ái Lâm cạnh cửa sổ.

Tống Uẩn Uẩn bên cạnh, đắp chăn cho cô:

“Đi một , yên tâm.”

Cố Ái Lâm dựa cửa sổ, ánh mắt trống rỗng ngoài.

Uẩn Uẩn khẽ hỏi:

“Em khát ?”

Cô lắc đầu.

Một lúc lâu , Cố Ái Lâm cất tiếng:

“Anh Trần Việt… em ?”

“Biết, gọi cho .”

“Anh gì?” Cố Ái Lâm vẫn thái độ của .

“Anh bảo chờ khi nào em thấy khá hơn, sẽ đến tìm em.”

Uẩn Uẩn thật.

Kỳ thực, lời hứa đến tìm, là minh chứng cho thái độ của Trần Việt.

“Anh Trần Việt là .” Uẩn Uẩn .

Cố Ái Lâm gượng khô khốc:

“Em hy vọng một chút. Em liên lụy .”

Uẩn Uẩn an ủi thế nào.

Song trong lòng cô rõ, Cố Ái Lâm thật sự yêu Trần Việt.

Chính vì yêu, nên mới để thấy dáng vẻ tàn tạ của .

“Ngay cả chính em cũng thấy bản thật đáng ghét.”

Cô nghẹn ngào.

Ầm!

Máy bay bất ngờ rung mạnh, lao xuống đột ngột!

Loading...