Tống Uẩn Uẩn sững một chút:
— Cậu… đến đây?
Tống Duệ Kiệt cô:
— Chị An Lộ ?
— Tôi định tìm …
— Tôi hỏi chị, chị cô ?!
Tối nay Tống Duệ Kiệt rủ An Lộ ăn tối, đến nơi ở tìm cô , thì phát hiện cô biến mất.
Đồ đạc của cô cũng còn.
Cô cũng chẳng để lời nhắn gì.
Tống Duệ Kiệt nhớ tới thái độ bất thường đây của cô , đoán rằng khả năng cô hồi phục ký ức!
Nếu cô hồi phục ký ức, khả năng cao nhất sẽ tìm tới Tống Uẩn Uẩn!
Tống Uẩn Uẩn :
— Cậu bình tĩnh .
— Làm bình tĩnh ? Tôi tìm cô gần như phát điên !
Tống Duệ Kiệt tìm khắp nơi thể tìm .
Không còn nơi nào để tìm nữa, mới tới tìm Tống Uẩn Uẩn.
— Sao thể bình tĩnh? Cậu nóng nảy thế , An Lộ sẽ thích . Khi bình tĩnh, thể chuyện , hãy tới tìm !
Nói xong, Tống Uẩn Uẩn bước .
Tống Duệ Kiệt vội nắm tay áo cô:
— Chị…
Tống Uẩn Uẩn :
— Tôi nghiêm túc đấy. Nếu bình tĩnh , sẽ bàn chuyện với .
Tống Duệ Kiệt hít một :
— Đừng , cho một chút thời gian.
— Nơi tiện chuyện, chúng tìm một chỗ, ăn tối . — Tống Uẩn Uẩn đói.
Trước đó cô đau dày.
Nếu ăn đúng giờ, sợ căn bệnh tái phát.
Tống Duệ Kiệt giờ chẳng ăn nổi gì.
Tống Uẩn Uẩn, rõ ràng cô chuyện An Lộ, đành :
— Được thôi!
Xung quanh nhiều nhà hàng, họ tùy ý chọn một nơi.
Là một nhà hàng Trung Hoa.
Hương vị , hợp khẩu vị Tống Uẩn Uẩn.
Cô gọi vài món ăn nhẹ.
Trong lúc chờ đồ ăn, Tống Duệ Kiệt cũng dần bình tĩnh hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-505-dien-cuong-tim-co-ay.html.]
— Chị… hãy cho …
— Ăn , ăn xong sẽ .
Tống Uẩn Uẩn gắp đồ cho .
Tống Duệ Kiệt im lặng.
— Tôi thật sự ăn, chị hiểu ?
— Cùng ăn. — Tống Uẩn Uẩn , — Tôi thể về nhà, cả nhà cùng ăn tối, nhưng vì , về, nên ở cùng ?
Tống Duệ Kiệt bất lực, cầm đũa lên.
Dù món ăn ngon đến , đưa miệng cũng vô vị, như nhai sáp!
Anh ăn từng chút một, mắt dán Tống Uẩn Uẩn.
Mong cô nhanh chóng ăn xong.
Tống Uẩn Uẩn ăn nhanh.
Anh kiên nhẫn:
— Chị ơi, chị yêu quý của , đừng làm thấp thỏm nữa, mau , sợ c.h.ế.t mất!
Tống Uẩn Uẩn uống xong bát canh, đặt bát xuống, ngẩng đầu :
— Nói thật với , thật sự, yêu An Lộ ?
— Không chỉ yêu, là yêu tha thiết.
— Cô lớn hơn vài tuổi…
— Bây giờ còn là thời đại nào, tuổi tác vẫn là vấn đề ? Hơn nữa cũng nhiều, chỉ vài tuổi thôi. — Anh như nhận điều gì, tiếp tục hỏi, — Cô rời bỏ , chẳng lẽ vì khác tuổi?
— Không .
Tống Uẩn Uẩn đặt đũa xuống, nghiêm túc:
— Duệ Kiệt, còn trẻ, nghĩ nên dồn năng lượng cho sự nghiệp…
— Cô gì với chị? — Tống Duệ Kiệt nheo mắt, — Sao, cô chọn Thẩm Chi Khiêm ?
Tống Uẩn Uẩn :
— Không hề.
Tống Duệ Kiệt thở phào:
— Chỉ cần chọn Thẩm Chi Khiêm, còn thể chấp nhận.
— Thật ? — Tống Uẩn Uẩn , — An Lộ rời , , cũng .
Chậc!
Tống Duệ Kiệt bật dậy:
— Chị đang lừa đúng ? Cô với chị nhất, thể ? Chị cô và Thẩm Chi Khiêm bên ?
Tống Uẩn Uẩn vươn tay nắm tay , định an ủi.
mạnh mẽ vứt .
Chân Tống Uẩn Uẩn vướng chân bàn, ngã !
Nhìn chừng như sắp té…
đúng lúc nguy hiểm, rơi một vòng tay ấm áp!
Cô đầu, thấy là ai, sắc mặt lập tức tối sầm!