Trần Việt dám giấu:
“Cố Hoài bỏ trốn.”
Khi đó, Cố Hoài và trợ lý của đều thương khá nặng, nên Trần Việt nhốt hai với , cũng tăng cường canh gác.
Giang Diệu Cảnh trong giây lát hiểu .
Cố Hoài đưa tất cả thứ đến Thanh Dương.
Có lẽ là để đánh lạc hướng ?
Chuyến , bất kể Trần Việt thực hiện bao nhiêu biện pháp, Cố Hoài chắc chắn sẽ trốn thoát.
Con đường dự phòng?
Chắc đây mới là con đường sống cuối cùng của Cố Hoài.
Anh khỏi nhếch môi, Cố Hoài giờ chơi trò tâm lý thật sâu.
“Biết bỏ chạy, lập tức cử truy đuổi, nhưng vẫn muộn, trốn nước ngoài. Điều kỳ lạ là, khi trốn ngoài, ở trong nước dù một phút, thời gian xuất cảnh sắp xếp khéo, hiểu nổi, làm mà chuẩn xác đến thế.”
Dù lúc Cố Hoài bỏ trốn, lập tức truy dấu, chặn ở sân bay và nhà ga.
vẫn để trốn thoát.
Về thời gian, giống như sắp xếp .
Nếu , thể trùng khớp chặt chẽ như .
Ở nước ngoài, như trong nước, bắt sẽ khó hơn nhiều.
“Chuyện , là chủ quan mất cảnh giác.” Trần Việt tự trách.
Giang Diệu Cảnh thở dài:
“Chuyện trách , trốn nước ngoài, nhưng việc làm vẫn làm.”
“Vâng, sẽ sắp xếp.” Trần Việt trả lời.
Giang Diệu Cảnh gật đầu.
…
Thẩm Chi Khiêm tỉnh dậy chỉ thấy Phu nhân Thẩm, thấy An Lộ, ánh mắt lập tức tối sầm.
“An Lộ ?” Anh vội hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-487-co-dinh-kien-voi-co-ay.html.]
“Đến giờ ?” Phu nhân Thẩm thở dài:
“Trên đời chỉ một phụ nữ ? Sao con thể yêu ai khác? Hay là, con c.h.ế.t tay cô mới chịu buông?”
Thẩm Chi Khiêm :
“Ý là, con thương là vì An Lộ? Không, , con cho , con thương liên quan đến cô , là con tự làm thương, định kiến với cô .”
Phu nhân Thẩm tức đến sắp chết.
Cảm thấy Thẩm Chi Khiêm quả thật cứng đầu.
“Con xin cô , lời xin cũng , con hai làm lành, nhưng cô cứng đầu, buông bỏ quá khứ, còn con trả bằng mạng sống, , con xem, nếu con c.h.ế.t mới trả nợ, liệu con thực sự nghĩ, tình yêu quan trọng hơn tình ? Mẹ, đẻ của con, dùng cái c.h.ế.t để chu cho các con ?”
Thẩm Chi Khiêm , lưng hướng về Phu nhân Thẩm:
“Con sẽ từng bước lấy lòng cô , chuyện cần thời gian, cô tổn thương trong lòng, những việc làm , con đều thể hiểu, , thử đặt cảnh khác , nếu hại, may mà sống sót, thể còn chút ác cảm nào với kẻ hại ?”
Phu nhân Thẩm kiên nhẫn:
“Lời lặp lặp , con mãi, ý nghĩa gì ?”
“Chỉ cần đối xử với An Lộ, những chuyện khác đừng quan tâm, cô là , trái tim sắt đá, sẽ cảm nhận sự chân thành của chúng . Mẹ, nếu còn quan tâm đến con trai , đừng nữa, đừng bảo con và An Lộ xa . Bao lâu nay cũng nên hiểu suy nghĩ của con .”
Phu nhân Thẩm mím chặt môi, giọng nghẹn ngào khi :
“Con là con trai , giờ con thương, mà thể truy cứu thủ phạm, nếu một ngày con chết, …”
“Đủ !” Thẩm Chi Khiêm tức giận dậy, động tác mạnh làm vết thương đau, nhăn mặt:
“Con mà, vết thương con tự gây , liên quan gì đến An Lộ, cứ đổ lên đầu cô ? Thật là…”
Anh tức giận.
Hơi thở nặng nề, từng cơn.
“Con sắp xếp cho An Lộ sống cùng con, chỉ hai gần gũi, hiểu , từ từ vun đắp tình cảm. Với con, hai là quan trọng nhất, nhưng các … chẳng ai khiến con yên tâm cả, làm con c.h.ế.t tức ?!”
“Con cứng đầu quá, nữa.” Phu nhân Thẩm xoay xe lăn, tới cửa dừng:
“Chẳng lẽ con thấy con và An Lộ duyên ?”
“Chúng con duyên ?” Thẩm Chi Khiêm hừ lạnh:
“Buồn !”
Giọng lệnh:
“Những lời , nữa!”