Giang Diệu Cảnh khom , tránh chạm cô, chỉ dùng đầu ngón tay kẹp lấy mép chăn, nhẹ nhàng đắp cho cô.
Anh lập tức dậy, giọng khẽ vang lên:
“Anh để ý.”
Trong khoảnh khắc câu , sống mũi Tống Uẩn Uẩn cay xè, nước mắt dâng đầy hốc mắt.
Cô cắn chặt môi, cố gắng nhịn, để bản phát bất kỳ âm thanh nào.
Cô nhắm chặt mắt.
Nước mắt vẫn trào , men theo khóe mắt rơi xuống, lướt qua sống mũi, tan biến nơi mái tóc mai.
Cả cô run rẩy, thể khẽ co quắp.
Giang Diệu Cảnh an ủi cô, bàn tay nâng lên lặng lẽ thả xuống.
Cô cần thời gian.
Bản quá gần.
Có lẽ chỉ khiến cô càng thêm khó buông bỏ.
Anh hít một thật sâu, xoay về phía giường.
Anh xuống, nghiêng , lặng lẽ phụ nữ sofa.
Đêm nay, lẽ cả hai đều khó ngủ!
Một đêm dài lê thê.
Sáng sớm, cả hai đều giả vờ như mới thức dậy, thế nhưng trong mắt lộ rõ quầng thâm.
Họ cư xử như từng chuyện gì xảy , ở mặt Hàn Hân và bọn nhỏ vẫn duy trì mối quan hệ thường ngày.
Tống Uẩn Uẩn vốn định để tài xế đưa cô đến trung tâm.
Giang Diệu Cảnh :
“Anh tiện đường.”
Công ty của ở đường phía Bắc thành phố, còn trung tâm nghiên cứu ở khu phố thương mại.
Đi thế nào cũng chẳng thể gọi là tiện đường.
cô vạch trần, chỉ lặng lẽ lên xe.
Suốt dọc đường, cả hai ai mở lời.
Đến nơi, Tống Uẩn Uẩn xuống xe:
“Anh đường cẩn thận.”
“Ừ.” Anh đáp ngắn gọn.
Hai ăn ý giữ im lặng, giả vờ như từng xảy chuyện gì.
Giữ chút thể diện.
Nhìn xe rời , Tống Uẩn Uẩn mới .
Ngay nơi cửa, cô chạm mặt Hà Hiệu.
Sắc mặt cô lập tức lạnh băng.
“Tôi tới tìm cô, chỉ hỏi hôm đó rốt cuộc xảy chuyện gì. Cô nổi giận lớn như , là Cố Hoài làm chuyện quá đáng…”
“Đủ !”
Bàn tay Tống Uẩn Uẩn siết chặt bên hông.
Giọng của cô lạnh buốt.
“Anh theo .”
Hà Hiệu tưởng cô giải thích điều gì, liền bước theo.
Cô phòng thí nghiệm, lấy từ tủ khử trùng một con d.a.o giải phẫu.
Quay , liền kề sát lưỡi d.a.o lên cổ Hà Hiệu. Khuôn mặt cô mang nét lạnh lẽo từng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-476-co-muon-chet-sao.html.]
“Tôi , đừng xuất hiện mặt nữa. Anh hiểu, là nghĩ chỉ đùa?”
Hà Hiệu hoảng sợ trợn tròn mắt!
Trán tức khắc rịn đầy mồ hôi lạnh.
Anh năng lắp bắp:
“Cô, cô… bình tĩnh một chút.”
“Bình tĩnh?” Tống Uẩn Uẩn lạnh lẽo. “Cút!”
Hà Hiệu liên tục gật đầu:
“Được, , , . Nếu vì liên lạc với Cố Hoài, cũng sẽ …”
Nghe đến hai chữ Cố Hoài, m.á.u trong Tống Uẩn Uẩn như chảy ngược, dồn thẳng lên não.
Trong giây phút , cô mất khống chế.
Cô coi Hà Hiệu mặt như chính Cố Hoài!
Con d.a.o tay cô rạch thẳng qua cổ .
“Á!!!”
Hà Hiệu hét thảm, m.á.u lập tức phun .
Tống Uẩn Uẩn mới bừng tỉnh.
Người mặt Cố Hoài. Nhìn con d.a.o trong tay, lý trí dần trở .
Cô bước lên định xem xét vết thương của …
Hà Hiệu sợ hãi lùi .
“Anh c.h.ế.t ?” Tống Uẩn Uẩn lạnh giọng hỏi.
Hà Hiệu ôm chặt vết thương ở cổ, ánh mắt mang theo nỗi sợ.
Người phụ nữ mặt, khác với Tống Uẩn Uẩn từng quen .
“Để xem vết thương.” Tống Uẩn Uẩn .
Cô lấy gạc và dụng cụ băng bó.
Lúc Hà Hiệu mới tin cô thực sự cứu , chậm rãi hạ tay xuống.
Tống Uẩn Uẩn thoáng qua. May mà trúng chỗ hiểm, chỉ là m.á.u chảy khá nhiều.
Cô nhanh chóng băng bó cho .
Khoảng cách gần, Hà Hiệu kỹ gương mặt cô.
“Cô nghỉ ngơi ? Trong mắt còn tia máu.”
Tống Uẩn Uẩn nhiều, lạnh giọng:
“Anh mau đến bệnh viện tìm bác sĩ .”
“Cô bác sĩ ?” Hà Hiệu hỏi.
Tống Uẩn Uẩn cắt ngang đoạn gạc:
“Tôi là bác sĩ, nhưng cứu .”
Hà Hiệu: “…”
“Cô hận đến thế ?”
Sắc mặt Tống Uẩn Uẩn càng lạnh:
“Đi .”
Nói xong, cô xoay rời khỏi.
Hà Hiệu siết chặt nắm tay, quyết tâm điều tra cho rõ.
Cố Hoài rốt cuộc làm gì với Tống Uẩn Uẩn.
Anh bước gọi điện thoại.
Rất nhanh, cuộc gọi kết nối…