“Giang Diệu Thiên và bạn gái cứu ngoài.” Giọng Trần Việt vang lên.
Mắt Giang Diệu Cảnh lập tức đen : “Chuyện gì xảy ?”
“Tôi nhận điện thoại từ viện trưởng, liền tới ngay Bệnh viện Tâm thần Thanh Sơn, thấy phòng giam hai , từ bên ngoài khoan một lỗ.”
Giang Diệu Cảnh nhắm mắt : “Hiểu , tìm nhanh xem ai cứu họ.”
“Vâng.”
Giang Diệu Cảnh đặt điện thoại xuống.
Tống Uẩn Uẩn hỏi: “Chuyện gì xảy ?”
“Giang Diệu Thiên và cô bạn gái giam trong bệnh viện tâm thần cứu.” Giang Diệu Cảnh đặt thìa xuống, cảm giác còn ăn nữa.
“Dù chuyện gì cũng ăn.” Tống Uẩn Uẩn tới, đưa thìa cho : “Đừng lãng phí tâm ý của em.”
Giang Diệu Cảnh cô, : “Được, lãng phí .”
Về vấn đề an ninh ở đây, Tống Uẩn Uẩn lo, gần như đảm bảo tuyệt đối an .
“Là ai nhỉ?” cô hỏi.
Giang Diệu Cảnh suy nghĩ lâu: “Người cứu Giang Diệu Thiên chắc chắn là lão gia, nhưng nếu ông cứu, đáng lẽ cứu lâu . Không hiểu bây giờ mới tay.”
Tống Uẩn Uẩn cũng nghĩ như , nhưng chẳng manh mối.
Không hiểu nổi.
“Đừng nghĩ nữa, Trần Việt sẽ điều tra rõ.” Giang Diệu Cảnh cô bận lòng: “Em lên ngủ .”
“Em đợi ăn xong .” Tống Uẩn Uẩn : “Phải xem ăn xong, khỏi phí công sức.”
“Anh ăn còn một hạt nào.” Giang Diệu Cảnh múc một thìa đưa lên môi cô: “Em cũng ăn một chút .”
Tống Uẩn Uẩn nhích một chút ăn.
Buổi sáng, Giang Diệu Cảnh ngoài sớm, thậm chí ăn sáng.
Tống Uẩn Uẩn chắc là vì chuyện Giang Diệu Thiên cứu mà nóng ruột, hôm nay chắc chắn bận rộn.
Cô thức dậy bình thường, hôm nay định ngoài.
Nhân lúc thời gian, cô dành nhiều thời gian cho các con hơn.
Khoảng hơn mười giờ, điện thoại cô reo.
Là viện trưởng gọi, gặp cô.
Trước đó viện trưởng giúp đỡ cô nhiều về nghiên cứu thuốc, tất nhiên cô gặp.
“Trưa gặp ở nhà hàng Trung Hoa Dự Viên. Cô thấy thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-418-la-ai-nhi.html.]
“Được.”
Tống Uẩn Uẩn đáp ngay.
Cúp điện thoại, Hàn Hân hỏi: “Con ngoài ?”
Tống Uẩn Uẩn đáp: “Vâng, .”
“Khi về tiện mua thêm vài tấm vải bông. Dù tã thế nào cũng thoáng, bằng bỉm tự làm. Tránh cho bé hăm, nhà cũng đủ dùng, vệ sinh ngay một miếng, phơi ngoài ban công đầy bỉm .”
Tống Uẩn Uẩn : “Vâng, còn gì cần mua, con sẽ mua luôn.”
“Con đồ chơi.” Song Song chạy đến ôm lấy chân cô: “Con còn ăn bánh và pudding nữa.”
Tống Uẩn Uẩn véo má con: “Được thôi.”
Mười một giờ, Tống Uẩn Uẩn khỏi nhà.
Khi cô đến, viện trưởng mặt.
Cô nhanh chân tiến tới.
“Xin , đến muộn.”
“Không , cũng đến.” Viện trưởng vẫy tay, hiệu cô .
Tống Uẩn Uẩn xuống, hỏi: “Ông tìm việc gì?”
Viện trưởng tìm cô thực sự việc.
“Chúng ăn chuyện ?”
Tống Uẩn Uẩn đồng ý.
“Nhà hàng món ăn ngon, đặc biệt là món Bào ngư san hô trăm hoa, hương vị tuyệt vời, lát nữa cô thử.”
Tống Uẩn Uẩn : “Được.”
Viện trưởng gọi vài món đặc sản ở đây.
Món lên cũng nhanh.
“Thử .” Viện trưởng bảo cô gắp ăn.
Ăn , đúng là ngon.
Còn món Măng tây với bách hợp phương Tây cũng hợp khẩu vị cô.
Một lúc , ăn gần xong, viện trưởng mới mở lời.
“Tôi bỗng tìm cô, quá đột ngột ?”
“Không, ông việc gì cứ thẳng.”
Viện trưởng suy nghĩ một lát, mới bắt đầu .