Cô cảm thấy choáng váng, ngay cả gương mặt của Cố Hoài mắt cũng dần mờ .
Cố Hoài cũng bắt đầu choáng, vững, cả lảo đảo.
Hắn phịch xuống ghế sofa, cố sức lắc đầu, làm bản tỉnh táo hơn.
“Anh thấy chóng mặt ? Em cũng hoa mắt lắm.” Vương Vũ Vũ .
Ngay cả đứa bé trong lòng cô , còn , lúc cũng ngủ .
Cố Hoài dường như chợt hiểu phản ứng khi nãy của Tống Uẩn Uẩn.
Cô là bác sĩ.
Khứu giác nhạy bén.
Chắc chắn cô nhận điều bất thường.
Ánh mắt rơi xuống ngọn nến đặt bàn.
Ngọn nến do nhân viên khách sạn mang tới, tác dụng giúp ngủ ngon.
Lúc đó chẳng nghĩ nhiều, liền để mặc đặt xuống.
Chắc chắn vấn đề ở cây nến .
Hắn gắng gượng lên định dập lửa. kịp bước tới, cả ngã nhào xuống.
Ngồi sofa, Vương Vũ Vũ cũng lịm !
…
Tống Uẩn Uẩn bước khỏi phòng, hành lang bắt gặp Trần Việt.
“Sao ở đây?” cô hỏi.
Trần Việt đáp:
“Tổng Giang bảo đến lấy tóc và m.á.u của con Cố Hoài.”
Tống Uẩn Uẩn lập tức hiểu :
“Vậy thuốc mê trong phòng là do làm?”
Trần Việt gật đầu:
“Giờ chắc bọn họ ngất cả .”
“Tôi sẽ cùng .” Tống Uẩn Uẩn .
Trần Việt thẻ dự phòng của phòng Cố Hoài, dễ dàng mở cửa.
Cửa mở, liền thấy Cố Hoài gục đất.
Thuốc mê thế , lớn còn dễ dàng gục, huống chi là đứa bé nhỏ xíu, hít sẽ nguy hiểm. Tống Uẩn Uẩn lập tức lao , ôm đứa bé từ trong lòng Vương Vũ Vũ .
Cô nhanh chóng bế con ngoài hành lang, để nó hít thở khí trong lành.
Trong phòng, Trần Việt cũng dập tắt cây nến.
Quả nhiên, nến động tay động chân.
Nhìn Cố Hoài lăn đất, Trần Việt đá một cước:
“Ngày nào cũng bày trò, thể yên một chút .”
Tống Uẩn Uẩn hỏi:
“Còn bọn họ, định xử lý thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-395-gay-chuyen.html.]
“Để khỏi rước phiền, trói .”
Trần Việt lấy dây chuẩn , nhanh chóng trói chặt Cố Hoài, còn nhét giẻ miệng. Vương Vũ Vũ cũng xử lý như thế.
Xong xuôi, đóng cửa, cùng Tống Uẩn Uẩn rời .
Trên đường khỏi khách sạn, Trần Việt hỏi:
“Giờ chúng ?”
Tống Uẩn Uẩn hỏi mấy giờ .
“Ba giờ sáng.” Trần Việt trả lời.
Vẫn còn sớm.
“Đến trung tâm nghiên cứu Hoa Viễn.”
“Được.” Hắn lấy xe.
Tống Uẩn Uẩn ở hàng ghế , ôm chặt đứa bé.
Rất nhanh, bọn họ đến nơi.
Cô bế đứa trẻ . Không làm giám định ngay, mà kiểm tra tổng thể tình trạng sức khỏe , xác định đứa bé bình an mới lấy m.á.u làm xét nghiệm.
Trần Việt ngoài, gọi điện cho Giang Diệu Cảnh.
Hắn báo rằng Tống Uẩn Uẩn bắt đầu làm giám định.
Giang Diệu Cảnh hỏi:
“Ở ?”
“Trung tâm Hoa Viễn.” Trần Việt đáp.
Đầu dây bên xong liền cúp máy.
Chẳng bao lâu , Giang Diệu Cảnh vội vã tới.
Trần Việt bước lên đón.
“Thế nào, kết quả ?” Giang Diệu Cảnh mặt mày bình tĩnh, nhưng giọng ẩn chứa sự nôn nóng.
“Chưa.” Trần Việt .
Tống Uẩn Uẩn còn ở bên trong.
Giờ chỉ thể chờ.
sự chờ đợi mà dài đằng đẵng.
Hai tiếng trôi qua, cuối cùng Tống Uẩn Uẩn mới bước .
Giang Diệu Cảnh nhanh chân tiến lên:
“Thế nào?”
Tống Uẩn Uẩn ngẩng đầu , đôi mắt đỏ ngầu, cả run rẩy.
Ngay cả ngón tay cũng lạnh buốt.
Cô làm giám định hai , kết quả đều giống !
Tự tay cô lấy máu, tự tay cô xét nghiệm, hề sai sót.
“Diệu Cảnh…”
Giọng cô khàn đặc, nghẹn ngào.