FULL- Gả nhầm nhưng chú rể quyến rũ (Giang Diệu Cảnh - Tống Uẩn Uẩn) - Chương 345: Hoa ngôn xảo ngữ

Cập nhật lúc: 2025-10-08 06:43:46
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Viện trưởng chuyện …”

Lời của phó viện trưởng còn hết, Chu Tịch Văn nhanh chóng ngắt lời: “Anh là phó viện trưởng, đăng một bài báo như thế cần viện trưởng đồng ý ? Sao, nghĩ chúng đều là kẻ ngốc ? Dễ lừa đến ?”

“Anh hiểu lầm , viện trưởng là chỉ về những dữ liệu đó thôi.” Phó viện trưởng đến giờ cũng chỉ còn cách thật: “Viện trưởng tuổi cao , sắp nghỉ hưu, lên vị trí thành tựu…”

“Vậy nên lấy những dữ liệu đó, công bố và là thành quả nghiên cứu của ?” Chu Tịch Văn siết chặt hai tay thành nắm đấm.

Tống Uẩn Uẩn tin tưởng đến thế.

Giao một thứ quan trọng như cho .

Kết quả, vì nhận định đúng , chỉ làm công sức của cô trở nên vô ích mà còn đem đến nguy hiểm cho cô.

“Anh tưởng như thể thăng chức ? Tôi nhất định sẽ đến gặp viện trưởng của các , phản ánh sự thật!” Chu Tịch Văn lúc đang nóng giận, và thật lòng nghĩ .

Anh cảm giác phản bội.

“Tôi tin tưởng như , giao thứ quan trọng cho , kết quả chiếm làm của riêng. Nếu đóng góp thì còn đỡ, nhưng , như xứng làm viện trưởng, đức hạnh, phẩm chất đều đủ!” Chu Tịch Văn tức giận đến cực độ!

Phó viện trưởng vì bài báo đó, giờ chắc chắn định , chỉ cần viện trưởng nghỉ hưu, sẽ lên vị trí.

Nếu Chu Tịch Văn thực sự đến gặp viện trưởng, sự nghiệp của sẽ tan nát.

“Tịch Văn, chuyện , xin …”

“Chuyện , e rằng một lời xin thể giải quyết , ?” Trần Việt giờ tình tiết, trong lòng thất vọng phẫn nộ với những trong nước .

Chỉ nghĩ đến danh lợi.

Làm việc tính đến hậu quả.

Anh thật sự thương Tống Uẩn Uẩn.

Những thứ cực khổ mới , bản thúc đẩy y học trong nước phát triển, thế mà cá nhân chiếm đoạt.

Bởi vì xứng đáng!

để xử lý phó viện trưởng , qua sự đồng ý của Giang Diệu Cảnh mới thể tay!

“Giám đốc Giang.” Phó viện trưởng vội giải thích: “Tôi sai, sẽ cố gắng bù đắp…”

“Bù đắp, định bù đắp thế nào? Bởi vì , nguy hiểm xảy . Anh tưởng vài lời hoa mỹ là chúng sẽ bỏ qua .” Chu Tịch Văn nhanh chóng ngắt lời phó viện trưởng.

Cơn giận của thua Giang Diệu Cảnh.

Anh tin chắc, Giang Diệu Cảnh tuyệt đối sẽ để chỉ thấy lợi ích, tầm lớn như phó viện trưởng lên làm viện trưởng. Nếu làm viện trưởng, e rằng cả Trung tâm nghiên cứu Hoa Viễn sẽ phá hủy tay .

Giang Diệu Cảnh thời gian họ cãi .

Chu Tịch Văn đoán đúng một điều:

Giang Diệu Cảnh tuyệt đối sẽ cho như lên vị trí.

“Trần Việt, gặp viện trưởng Hoa Viễn.” Nói xong, Giang Diệu Cảnh bước ngoài, đột nhiên dừng , ngoảnh Chu Tịch Văn và phó viện trưởng.

Chu Tịch Văn lập tức thể hiện thái độ: “Chuyện là do gây , xử lý thế nào, đều chấp nhận.”

Anh cũng cảm thấy với Tống Uẩn Uẩn.

Bởi vì chính khiến Tống Uẩn Uẩn gặp nguy hiểm.

Giang Diệu Cảnh buông tha , cũng là đáng đời.

Nghĩ rằng tất cả chuyện đều do phó viện trưởng gây , Chu Tịch Văn khỏi liếc .

Thái độ của Chu Tịch Văn rõ ràng, Giang Diệu Cảnh mặc dù hài lòng, nhưng thấy Chu Tịch Văn cố ý, tạm thời tha thứ.

Phó viện trưởng vẫn đang vùng vẫy, “Tôi thể bù đắp từ nơi khác, xin…”

“Bù đắp từ nơi khác? Chỉ ?” Giang Diệu Cảnh lạnh lùng chế nhạo.

Phó viện trưởng hoảng, “Tôi sai , xin cao tay tha thứ …”

Giang Diệu Cảnh khẽ nhếch môi, lạnh lùng và âm hiểm: “Tha cho , đền những trong viện năng lực lên làm viện trưởng, đền thứ mà Tống Uẩn Uẩn liều mang về?”

“Tôi…”

Phó viện trưởng còn gì, Chu Tịch Văn chịu nổi nữa, bước tới bịt miệng : “Anh đừng giả nhân giả nghĩa, im , đừng làm mất thời gian Giang Diệu Cảnh nữa. Tôi cho , cả đời thể làm viện trưởng, ? Ngay cả khi Giang Diệu Cảnh tìm viện trưởng các , cũng sẽ đến Trung tâm nghiên cứu Hoa Viễn, công bố hết xa làm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-345-hoa-ngon-xao-ngu.html.]

Phó viện trưởng cũng tức giận, hiện giờ là tiến thoái lưỡng nan, lẽ còn kết cục , thôi thì cũng sợ Chu Tịch Văn nữa, trực tiếp đối đầu: “Anh nghĩ hơn ? Chẳng lẽ từng lợi dụng dữ liệu nghiên cứu đó?”

“Tôi dữ liệu đó quan trọng cho nghiên cứu tim mạch, mong dữ liệu đó phát huy tối đa giá trị, kết quả kẻ tiểu nhân phá hủy, chỉ hận , giao nhầm .”

Chu Tịch Văn và phó viện trưởng tranh cãi dứt.

Thậm chí suýt đánh .

Giang Diệu Cảnh thời gian và tâm trạng tiếp.

Trần Việt nhận điện thoại từ cử theo dõi, phản hồi:

“Không tìm thấy thông tin xuất cảnh của họ.”

Trần Việt .

Cúp điện thoại, với Giang Diệu Cảnh: “Người đó còn ở trong nước ? Không thông tin xuất cảnh.”

Giang Diệu Cảnh lạc quan .

Họ chắc chắn xuất cảnh ngay từ đầu, tìm hồ sơ, thể họ dùng cách khác.

“Chuyện trong nước giao cho , giờ nước M.” Giang Diệu Cảnh thể tiếp tục chờ ở trong nước.

Trần Việt : “Được, sẽ chuẩn ngay.”

Giang Diệu Cảnh nghĩ điều gì đó, dặn Trần Việt: “Chuyện , đừng với Hàn Hân, chỉ và Tống Uẩn Uẩn nước ngoài công tác, một thời gian sẽ trở về.”

Trần Việt đáp: “Tôi làm .”

Giang Diệu Cảnh khẽ “ừ” một tiếng.

Thẩm Chi Khiêm về đến nhà, đúng lúc Lương Du Du cũng ở nhà.

Cô mặc bộ đồ ngủ hai mảnh dây hai vai, thấy Thẩm Chi Khiêm, mỉm : “Anh về ?”

Cô chu đáo rót nước, tới đưa cho : “Em thấy sắc mặt , vì công việc ?”

Thẩm Chi Khiêm hạ ánh mắt cô, phụ nữ , ngoan ngoãn chu đáo thế, thật sự là hại An Lộ ?

“Lúc chúng cưới, băng rôn đó là cô nhờ treo ?”

Lương Du Du trong lòng thót tim.

Anh, bỗng nhiên hỏi chuyện ?

“Anh, ? Em hiểu?”

Lương Du Du quyết định giả vờ .

Chuyện , cô tuyệt đối thừa nhận.

Thẩm Chi Khiêm nắm chặt cổ tay cô, Lương Du Du hoảng hốt, cốc nước trong tay rơi xuống đất, vỡ tan, mảnh kính văng khắp nơi.

Nước lan tràn lên giày của họ.

Lương Du Du giả vờ sợ hãi: “Chi Khiêm, ? Em sợ .”

“Nói cho , An Lộ cô giấu ở ?” Thẩm Chi Khiêm ánh mắt như lửa.

“Anh Chi Khiêm, em hiểu gì, An Lộ , em ?” Cô trong lòng hoảng.

Thẩm Chi Khiêm đột nhiên hỏi chuyện ?

phát hiện điều gì?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Lương Du Du tái nhợt.

Trước mặt Thẩm Chi Khiêm giả vờ đáng thương: “Chi Khiêm, hiểu em mà. Em thể làm chuyện treo tranh dài… An Lộ , em cũng , mặc dù cô làm em mất con, nhưng em trách cô , em cố ý…”

Thẩm Chi Khiêm , cô giả ngốc ?

Ánh mắt dừng điện thoại bàn trang điểm của cô, bước tới, cầm điện thoại lên, màn hình đúng trang tin nhắn Lương Du Du gửi.

Vẫn còn tin nhắn.

Mắt Thẩm Chi Khiêm đỏ rực, chăm chú Lương Du Du: “Cái cô định giải thích thế nào?”

Loading...