Giang Diệu Thiên :
“Cá cược, Giang Diệu Cảnh đến cứu cô , nếu cô thắng, sẽ thả cô; nếu thắng, cô sẽ theo .”
Yêu cầu vì thích Tống Uẩn Uẩn, mà bởi vì cô từng là phụ nữ của Giang Diệu Cảnh.
Nếu phụ nữ của Giang Diệu Cảnh trở thành của ,
đối với Giang Diệu Cảnh, chẳng bẽ mặt ?
Rất nhục nhã?
Tống Uẩn Uẩn tuyệt đối thể cá cược kiểu với :
“Điên !”
Mặt Giang Diệu Thiên bỗng tối sầm, một tay siết chặt cằm cô:
“Tôi ghét khác mắng !”
Tống Uẩn Uẩn đối diện ánh mắt âm u , hề sợ hãi, ngược thẳng :
“Anh bắt phụ nữ và trẻ con, ngay cả khi thắng, cũng đáng mặt đàn ông. Hơn nữa, dù chết, cũng dính dáng với như .”
Đôi mắt Giang Diệu Thiên đỏ ối, mạch m.á.u căng nổi:
“Không trách Giang Diệu Cảnh giữ cô bên cạnh, thì , ít cô cũng còn chút khí khái.”
Nếu là phụ nữ yếu đuối, giờ chắc chỉ lóc mà thôi!
Hóa Giang Diệu Cảnh để ý cô, chỉ vì nhan sắc.
Giang Diệu Thiên cô với ánh mắt khác hẳn.
“Được. Rất , xem cô còn cứng miệng đến bao giờ.” – Anh mạnh mẽ đẩy cô , “Xuống xe.”
Tống Uẩn Uẩn cũng định chung gian với trong xe.
Cằm cô Giang Diệu Thiên kẹp đỏ bừng.
Cô hề kêu đau, từ đầu đến cuối vẫn nhẫn nhịn.
Nếu kêu đau, chỉ làm Giang Diệu Thiên càng hả hê.
Cô bên xe, một cơn gió nhẹ thổi qua, làm tóc cô rối tung.
Giang Diệu Thiên từ cốp xe lấy một chiếc áo khoác chứa bom, bước đến mặt Tống Uẩn Uẩn.
Cô sợ hãi mở to mắt:
“Anh định làm gì?”
Cuối cùng, cũng thấy mặt cô nỗi sợ, tâm trạng khá hả hê, còn “ bụng” giải thích cho cô:
“Đây, bỏ nhiều công sức mới . Cô xem , chiếc áo chứa đầy bom, còn một bộ điều khiển. Cô thường thứ dùng cho ai ?”
Tống Uẩn Uẩn lùi , quan tâm dùng là ai.
Chỉ nó tránh xa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-258-cung-chet-chung.html.]
Giang Diệu Thiên lệnh giữ cô, tiếp tục giải thích:
“Cô gọi thứ là gì ? Tôi cho cô , đây gọi là áo khoác bom. Cô thường ai dùng ?”
Tống Uẩn Uẩn chỉ nôn mặt .
Giang Diệu Thiên phớt lờ sự tức giận của cô, tiếp tục:
“Loại thường do khủng bố dùng. Họ mặc nó để cùng c.h.ế.t với mục tiêu họ giết.”
“Đồ như , mặc lên cô chắc lắm.”
Anh cầm áo khoác tiến gần Tống Uẩn Uẩn.
Cô hai đàn ông cao to khống chế, thể cử động phản kháng.
Ngay cả nếu thể, cô cũng khó chống .
Giang Diệu Thiên mặc áo khoác lên cô, giữ bộ điều khiển trong tay.
Anh hiểm ác:
“Chỉ cần nhấn nút , cô sẽ… bùm, tan xác.”
Anh thở dài:
“Cô chịu theo , chỉ còn cách để khống chế cô thôi.”
Đột nhiên, điện thoại vang lên…
Là điện thoại của .
Anh máy.
Mặt dần biến sắc, thần thái cực kỳ uy nghi, giọng đầy uy hiếp:
“Nếu chỉ một mày, mà thêm ai nữa, tao đảm bảo Tống Uẩn Uẩn c.h.ế.t thây!”
Cúp máy, hả hê ngay mặt Tống Uẩn Uẩn:
“Xem , Giang Diệu Cảnh vẫn còn quan tâm cô.”
Tống Uẩn Uẩn trừng , gì.
Giang Diệu Thiên :
“Càng để ý cô, càng lợi dụng , càng ép . Tôi chỉ giao Nhuận Mỹ, mà cả thù hận g.i.ế.c , cũng báo.”
Tống Uẩn Uẩn siết chặt tay, cô mong Giang Diệu Cảnh đến.
Giang Diệu Thiên rõ ràng cảnh giác, nếu tới sẽ gặp bất lợi.
Cô chỉ mong Giang Diệu Cảnh cứu Song Song và Hàn Hân.
Lúc , xa, một chiếc SUV màu đen lao tới, nhanh chóng dừng bên đường.
Cửa xe mở .
Một hình dáng cao ráo bước xuống!