Ầm ầm ——
“A!…”
Trần Ôn Nghiên lăn từ cầu thang xuống!
Vốn dĩ cô sinh đứa bé .
Cô cố ý lăn xuống cầu thang để đổ tội cho Tống Uẩn Uẩn.
Như , Nhược Triệt sẽ hận Tống Uẩn Uẩn.
Bởi vì Nhược Triệt mong chờ làm cha, thật sự yêu thương đứa bé .
mà… đau quá.
“Ưm…”
Cô co rúm .
Tuy cái giá trả lớn, nhưng chỉ cần khiến Tống Uẩn Uẩn sống yên , với cô mà , đều đáng giá.
Lúc Tống Uẩn Uẩn mới hiểu câu “ để mày sống yên” mà cô ý gì.
Cô chau mày thật chặt.
Chỉ thể , Trần Ôn Nghiên thật quá độc ác.
Đến cả đứa con của mà cũng thể cần.
“Tôi thương cảm cho cô, Trần Ôn Nghiên. Một đàn bà m.á.u lạnh đến mức tự tay hại c.h.ế.t con , thì tim lạnh, m.á.u cũng lạnh.”
Nói xong, cô kéo cửa ở đầu cầu thang bước .
Cô gọi ai đến.
Bởi vì việc Trần Ôn Nghiên thành thế , là do chính cô tự chuốc lấy.
“Cô thấy vợ ?” Nhược Triệt chờ mãi thấy Trần Ôn Nghiên, tìm thì gặp Tống Uẩn Uẩn.
“Không thấy.” – cô đáp, thẳng.
Nhược Triệt tiếp tục tìm.
Còn Tống Uẩn Uẩn thì khoa.
Vừa mới xuống thì Chu Tịch Văn gọi cô . Hôm nay một bệnh nhân mắc bệnh tim hiếm gặp, ông cô để mở rộng kiến thức.
Xử lý xong trở về, đang hành lang thì thấy Cố Hoài. Anh tỏ nhiệt tình, tươi rạng rỡ.
Tống Uẩn Uẩn nhíu mày: “Anh ăn nhầm thuốc ?”
“Không . Tôi đang đợi em đấy, em bận quá, chờ lâu .” – Cố Hoài bước gần – “Tôi , ca phẫu thuật cho là do em làm. Em xem, cảm ơn em thế nào đây?”
“Đó là trách nhiệm của , cần cảm ơn.” – cô .
“Không , nhất định cảm ơn em.” – Cố Hoài .
Tống Uẩn Uẩn liếc một cái, đáp, định rời .
lúc , một y tá nhỏ hớt hải chạy đến: “Bác sĩ Tống, , viện trưởng tìm chị.”
Cố Hoài nhíu mày: “Chuyện gì mà gấp ?”
“Có sảy thai, là do bác sĩ Tống gây , nhà đang làm ầm ĩ trong bệnh viện.” – y tá đáp.
Cố Hoài suýt buột miệng chửi thề.
“Chuyện gì thế?” – Tống Uẩn Uẩn.
Rõ ràng đây là rắc rối của cô, nhưng thấy vẻ mặt cô quá bình tĩnh.
“Em sắp kiện đấy, lo ?” – Cố Hoài hỏi.
“Lo ích gì ?” – Tống Uẩn Uẩn hỏi ngược .
Cố Hoài: “…”
Cô sang y tá: “Tôi , ngay.”
Cố Hoài : “Tôi cùng em, giúp gì.”
Cô đồng ý, cũng từ chối.
Anh coi như cô ngầm cho phép.
Từ xa thấy tiếng gào thét giận dữ và tiếng đồ đạc ném vỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-187-bi-nhan-sac-che-mo-doi-mat.html.]
“Gọi Tống Uẩn Uẩn đây cho !” – tiếng Nhược Triệt gầm lên.
Cố Hoài lén liếc Tống Uẩn Uẩn.
Gương mặt cô chút biểu cảm nào.
Anh : “…”
Người phụ nữ đúng là lạnh lùng.
Đến tình cảnh mà vẫn giữ bình tĩnh, thật hiếm .
Anh càng lúc càng khâm phục.
Cửa phòng viện trưởng khép hờ, Tống Uẩn Uẩn đẩy cửa bước .
“Viện trưởng…”
“Tống Uẩn Uẩn!” – Nhược Triệt như phát điên, lao thẳng đến.
Cố Hoài lập tức chắn mặt cô: “Có gì thì , đừng động tay động chân. Đàn ông mà tay với phụ nữ thì đáng làm đàn ông.”
Nhược Triệt mắt đỏ ngầu, trừng Cố Hoài: “Mày là ai mà xen chuyện của tao? Con đàn bà hại c.h.ế.t con tao, tao tìm cô tính sổ chắc?”
“Con cô mất liên quan đến .” – Tống Uẩn Uẩn lạnh lùng thẳng – “Anh thể điều tra.”
“Cầu thang camera, điều tra thế nào?” – Nhược Triệt khẩy – “Cô chắc chắn chứng cứ, nên mới dám thế chứ gì? Tống Uẩn Uẩn, tìm cô gây chuyện, cô tới tận cửa , ?”
“Tôi việc gì tìm ?” – cô hỏi ngược.
Nhược Triệt ngẫm , giữa và cô thực chẳng thù hận gì sâu, nhiều nhất là lúc Trần Ôn Nghiên rơi xuống biển, từng định bắt cô để uy h.i.ế.p Giang Diệu Cảnh.
Không tính là thù.
“Cho dù thù với cô, nhưng cô và Ôn Nghiên . Cô cô từng mất một đứa con vì cô , nên giờ cô mới đẩy cô xuống cầu thang, hại mất đứa bé . Tôi sai ?” – Nhược Triệt nắm chặt hai tay, như sắp tung nắm đ.ấ.m – “Cô mong chờ đứa bé đến thế nào ? Tôi sắp làm cha , nhưng vì cô, mất hết!”
Tống Uẩn Uẩn lạnh nhạt: “Con mất, thì hỏi Trần Ôn Nghiên. Cô vì hãm hại , tự lăn xuống cầu thang.”
“Cô bừa! Tôi tin! Cô chỉ đang chối trách nhiệm thôi. Sao cô cần con của chính ?” – Nhược Triệt gào lên.
“Anh ở cạnh cô mà chẳng hiểu gì ?” – Tống Uẩn Uẩn chỉ thấy Nhược Triệt nhan sắc che mờ đôi mắt, bản chất thật sự của Trần Ôn Nghiên.
“Đừng bôi nhọ cô . Tôi cho cô , sẽ tha cho cô.” – Nhược Triệt sang viện trưởng – “Cô là bác sĩ ở bệnh viện các , vì cô mà vợ mất con. Các nhất định cho một lời giải thích. Nếu , chuyện xong !”
Viện trưởng cũng ấn tượng với Tống Uẩn Uẩn, cộng thêm hai bên đều lời qua tiếng , ai cũng khăng khăng đúng.
“Chúng sẽ điều tra rõ ràng…”
“Bớt giả vờ ! Điều tra? Các chắc chắn sẽ bao che cho bác sĩ của , là vợ tự lăn xuống. Tôi cần điều tra. Bây giờ lập tức đuổi việc cô !”
Nhược Triệt phịch xuống sofa, thái độ cứng rắn.
Chu Tịch Văn bước : “Tôi là cấp của Tống Uẩn Uẩn. Cho dù cô sai, trách nhiệm cũng thuộc về . Cứ tính hết cho .”
“Trưởng khoa…”
Tống Uẩn Uẩn định lên tiếng, nhưng ông ngắt lời. Ông thật lòng bồi dưỡng cô làm kế nhiệm, cô vì chuyện mà rời khỏi bệnh viện.
“Ông gánh? Ông định gánh thế nào?” – Nhược Triệt nheo mắt.
“Anh khai trừ đúng ? Tôi rời khỏi bệnh viện.” – Chu Tịch Văn .
Ông chuẩn sẵn đường lui. Rời bệnh viện thì ông vẫn chức danh giáo sư, vẫn thể mời .
“Không . Người gây chuyện là Tống Uẩn Uẩn, chính cô rời khỏi đây.” – Nhược Triệt dễ thuyết phục.
Chắc chắn Trần Ôn Nghiên gì đó với .
Anh cắn chặt chịu buông Tống Uẩn Uẩn.
“Anh là đàn ông, mà cứ bám lấy một phụ nữ tha, còn là đàn ông ?” – Cố Hoài bực bội, suýt nữa xông lên.
“Tao mất là một đứa con!” – Nhược Triệt bật dậy, trừng mắt với .
Hai bên lời qua tiếng , khí thế bốc lên, như sắp đánh .
“Tống Uẩn Uẩn loại hại khác. Tôi thể lấy nhân cách bảo đảm.” – Cố Hoài .
“Hừ, nhân cách của mày đáng giá bao nhiêu? Có bằng mạng sống con tao ?” – Nhược Triệt gằn từng chữ.
Cố Hoài nổi giận: “Mày cái gì?!”
Anh định xông lên.
lúc , bước .
Tống Uẩn Uẩn đầu , thấy đó, lập tức sững sờ ——