Nghe thấy động tĩnh, Tống Duệ Kiệt vội nhét điện thoại trong chăn.
Động tác của nhanh, khiến Tống Uẩn Uẩn và Hàn Hân hề phát hiện sự khác thường!
Hàn Hân đặt phần ăn sáng xuống tủ đầu giường, dịu giọng :
“Chắc đói nhỉ? Mau ăn chút gì .”
Nói xong bà liền bày phần ăn chuẩn kỹ lưỡng.
“Con ăn, con chỉ ở một .”
Giọng của Tống Duệ Kiệt lạnh lùng, vẻ mặt cũng hờ hững.
Anh hề biểu hiện quá mức đau thương.
Hàn Hân định khuyên nhủ thêm, nhưng Tống Uẩn Uẩn kịp thời ngăn :
“Mẹ, để cho em yên tĩnh một chút .”
Hàn Hân đành nuốt lời, chỉ dặn:
“Đồ ăn để ở đây, khi nào đói thì ăn nhé.”
Tống Duệ Kiệt trả lời.
Hàn Hân thở dài một tiếng: “Haiz…”
“Được .” – Tống Uẩn Uẩn kéo ngoài – “Duệ Kiệt, em nghỉ ngơi .”
Ra khỏi phòng bệnh, Tống Uẩn Uẩn khẽ với :
“Em cần thời gian tiêu hóa chuyện . Không ăn nổi cũng đừng ép. Dù gì Bạch Tú Huệ là ruột, một sớm một chiều chấp nhận nổi, điều bình thường.”
Hàn Hân gật đầu:
“Ừ, chỉ lo cho sức khỏe của thôi. Người còn đang thương, buồn đau quá độ thì chẳng lành gì.”
Tống Uẩn Uẩn lặng lẽ , trong lòng kinh ngạc.
Dù Tống Duệ Kiệt là con của Bạch Tú Huệ, mà vẫn hết lòng lo lắng, chẳng hề để bụng thù oán cũ.
hiểu hôm nay cô luôn cảm thấy Tống Duệ Kiệt gì đó khác .
Rốt cuộc khác ở chỗ nào, cô rõ .
Cô sợ quá chân thành, sẽ tổn thương.
“Mẹ, chuyện gì cũng giữ chừng mực.” – Cô nhắc nhở.
Hàn Hân hiểu nhưng chẳng để tâm, bà vẫn tin Tống Duệ Kiệt giống Bạch Tú Huệ.
…
Tập đoàn Thiên Tụ.
Giang Diệu Cảnh đến công ty, thấy Hoắc Huân chờ sẵn.
Người gửi tin nhắn điều tra :
“Địa chỉ IP định vị biển. Tôi cho kiểm tra, thì chính là con tàu từng niêm phong của Giang Diệu Thiên, bí mật đưa khơi. Bên trong máy tính và cả trang web gửi tin cho , đầu mối trực tiếp chỉ đến nhà họ Giang. Tôi thấy khả năng lớn việc cũng do họ làm. Hơn nữa hiện giờ bằng chứng đều hướng về phía họ.”
Giang Diệu Cảnh bàn làm việc, ngả , lắng mà một lời.
Anh đang suy nghĩ.
Dù là do nhà họ Giang làm… nhưng mục đích là gì?
Cái c.h.ế.t của Bạch Tú Huệ thể tạo tác dụng gì?
Bất chợt, đôi mắt nheo .
– Bạch Tú Huệ chết, nhưng bà còn một đứa con trai.
Trong khoảnh khắc, hiểu .
Đối phương cố tình dẫn tới hiện trường cái c.h.ế.t của Bạch Tú Huệ, là Tống Duệ Kiệt cho rằng chính g.i.ế.c . Sau đó mượn tay Tống Duệ Kiệt để đối phó ?
Chắc chắn bây giờ Tống Duệ Kiệt nhận “bằng chứng” .
Trong thời đại công nghệ phát triển , chứng cứ trực quan nhất chính là… video.
Cảnh mặt tại hiện trường , chắc chắn gửi cho Tống Duệ Kiệt, đồng thời rằng chính là hung thủ.
“Chúng đến bệnh viện.” – Giang Diệu Cảnh đột ngột dậy.
“Đến bệnh viện làm gì?” – Hoắc Huân ngơ ngác.
Giang Diệu Cảnh kịp giải thích, chỉ :
“Đi thôi.”
“Được.” – Hoắc Huân vội vàng theo .
Hai xuống thang máy, điện thoại của Giang Diệu Cảnh vang lên.
Anh máy, đầu dây bên liền truyền tới giọng Mục Cầm:
“Diệu Cảnh, là thím đây… chuyện của thím—”
Lời còn dứt, lạnh lùng ngắt máy.
Chưa đầy một phút, điện thoại của Hoắc Huân reo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-143-con-yeu-ba-chet-tiet.html.]
Vẫn là Mục Cầm.
“Cậu với Giang Diệu Cảnh, Dương Thiến Thiến đang ở trong tay . Nếu nó chịu điện, sẽ hủy hoại nó ngay lập tức!”
Hoắc Huân đành truyền đạt .
Giang Diệu Cảnh khựng , ánh mắt lạnh băng:
“Cậu gì?”
Sau khi kỹ, giơ tay:
“Đưa điện thoại cho .”
Anh cầm máy, giọng sắc bén:
“Bà gì?”
Mục Cầm thẳng vấn đề:
“Nghe rơi xuống nước, chính Dương Thiến Thiến cứu mạng ? Nếu hôm c.h.ế.t đuối, thứ bây giờ đều là của con trai . Chính nó phá hỏng kế hoạch của , nghĩ sẽ tha cho nó ?”
“Nói điều kiện .” – Giang Diệu Cảnh dứt khoát.
“Được, cũng vòng vo. Dù gì Dương Thiến Thiến cũng là ân nhân cứu mạng . Tôi dùng nó để đổi lấy con trai , thế nào?” – Mục Cầm lạnh.
“Tôi giam giữ con trai bà.” – Giang Diệu Cảnh liếc mắt hiệu, Hoắc Huân lập tức hiểu ý, âm thầm lui để định vị chỗ của Mục Cầm.
“Diệu Cảnh, thông minh, nhưng cũng chẳng ngu. Dù cần , cũng cách cứu con trai .”
“Nếu đồng ý thì ?” – Anh hỏi.
“Vậy thì sẽ cho cưỡng bức Dương Thiến Thiến. Cậu thật sự nỡ để ân nhân cứu mạng giày vò ?”
Bà còn cố tình nhấn mạnh ba chữ: “ân nhân cứu mạng”.
Đối với chuyện năm xưa chính tay đẩy Giang Diệu Cảnh xuống nước, bà vẫn luôn chối. Giờ thì xem như gián tiếp thừa nhận.
Thật , sớm rõ.
Chẳng qua bao năm nay vẫn nhẫn nhịn, vì còn kiêng nể ông cụ Giang.
Giờ tấm màn che rách, cũng chẳng cần giả vờ nữa.
Giang Diệu Cảnh bật lạnh:
“Hình như bà gọi nhầm . nên gọi cho cảnh sát mới .”
Nói xong, dứt khoát cúp máy.
Ngay đó, Hoắc Huân xác định vị trí.
“Dẫn đến ngay.” – Giang Diệu Cảnh hạ lệnh.
…
Nửa giờ , họ mặt.
Mục Cầm như lường , trông thấy họ xuất hiện cũng chẳng bất ngờ, chỉ mỉm :
“Các đến nhanh thật, vượt xa dự tính của . Tôi còn tưởng ít nhất một tiếng mới tìm cơ.”
Giang Diệu Cảnh chẳng phí lời, chỉ lạnh nhạt:
“, cô từng cứu . nếu hôm nay c.h.ế.t , sẽ mua cho cô một ngôi mộ thật .”
Nói lưng bước .
Sắc mặt Mục Cầm chợt sầm :
“Quả nhiên thật vô tình! Đến cả ân nhân cứu mạng cũng mặc kệ, cũng chẳng cần nể nang nữa.”
Bà vỗ tay.
Tấm rèm kéo , lộ bức tường kính trong suốt.
Bên trong là Dương Thiến Thiến, trói bàn, tay chân dang rộng thành hình chữ đại, bên cạnh sẵn bảy tám gã đàn ông.
“Cậu bước qua cánh cửa , Dương Thiến Thiến sẽ từng một làm nhục.” – Mục Cầm ngẩng đầu, ánh mắt nham hiểm.
Hoắc Huân cảnh tượng, mí mắt giật giật.
Trong lòng ông chỉ chửi thầm: Con yêu bà c.h.ế.t tiệt ! Là phụ nữ mà độc ác đến thế, hại một cô gái như , còn xứng là ? Không sợ báo ứng ư?
Giang Diệu Cảnh quét mắt thoáng qua, mặt biểu cảm:
“Tùy bà.”
Rồi thản nhiên lệnh:
“Hoắc Huân, chúng .”
Anh sải bước.
Ngay lập tức, Mục Cầm hạ lệnh cho tay.
Dương Thiến Thiến vốn bàn bạc với bà , rõ kế hoạch.
Thế nhưng, những gã đàn ông thực sự động thủ, xé toạc quần áo của cô.
Cô hoảng sợ hét thất thanh:
“Á——!”