Bên ngoài, bầu khí hoà hợp như trong phòng bệnh xá.
Sirius phịch xuống dãy ghế phòng bệnh, Remus đưa đũa niệm một câu thần chú làm khô quần áo cho Sirius, bộ com lê ba mảnh nhanh chóng trở vẻ hào nhoáng vốn .
Snape khoanh tay một bên, giọng đầy châm chọc: “Được con trai đỡ đầu mười một tuổi bỏ công sức cứu khỏi Azkaban, xem cuộc sống cũng tệ nhỉ, ngài Black?”
Sirius gằn: “Anh con trai đỡ đầu nên hiểu , đúng là vui mừng chết, nếu như thằng con nhà Malfoy lôi thôi gây chuyện.”
Snape nhíu mày, nheo mắt hỏi : “Ý là ?”
xHENRI
“Nó dụ thằng con trai của đeo sợi dây chuyền c.h.ế.t dẫm , cái loại mà dành cho vợ tương lai của nó !” Giọng Sirius trầm trọng gằn xuống, như đang nghiến răng: “Và rõ ràng nó còn yểm lên đó thứ bùa chú gì đó, mà Harry chịu đau đớn quá nhiều khi thương… thật lòng mà , cũng nên mừng lo. chắc chắn tìm cách tháo thứ đó xuống, tách thằng bé ngây thơ của khỏi con rắn độc nhỏ nhà Malfoy.”
Nghe đến đó, sắc mặt Snape càng trở nên khó tin, chẳng lẽ lý do Draco chuyển trường liên quan đến chuyện .
Sirius hừ mạnh một tiếng: “Thật nhẹ nhõm khi đống tóc bóng mượt vẫn còn chút thông minh. Nếu gặp thằng cha Lucius, với gã, Harry nhà từng suy nghĩ bẩn thỉu nào với thằng con trai của gã, nếu gã làm gì hại cho nó sẽ bỏ qua .”
Shape lạnh lùng phất mạnh áo choàng, chỉ bỏ một câu: “Anh tự mà !”
Dặn dò Flint đôi câu, cũng buồn ngoái đầu , Snape sải bước rời khỏi bệnh xá.
Trong phòng bệnh, Ron giật nhẹ áo choàng của Hermione thấp giọng: “Bồ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/fanfic-drahar-unchosen/chuong-70.html.]
“Thính giác của vẫn bình thường…” kể, bọn họ chuyện nhỏ, chẳng khác gì đang cãi .
“Tên đó điên !” Ron vô thức cảm thán, hỏi: “Vậy chúng cần cho Harry chuyện ?”
Zabini siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, giọng trầm xuống: “Nói cũng vô ích, thể đổi …”
Ron giật b.ắ.n , tròn mắt sang nhích xa: “Cậu sát như làm gì?”
“Nói chuyện gì cơ…” Harry lờ mờ tỉnh , giọng vẫn còn mệt mỏi, chỉ là trong lúc ngủ vẫn loáng thoáng chuyện bên cạnh.
“Không gì…” Hermione dứt khoát đáp: “Bồ thấy đau ở ?”
“Không … thấy khá , may là vẫn còn xương.” Vừa Harry hài lòng xuống bàn tay , cử động mấy khớp ngón tay vẫn còn nguyên vẹn lộ lớp băng cố định.
Flint ngó qua: “Giáo sư Snape dặn, khi nào em tỉnh dậy thì báo cho thầy , còn gì nữa nhé! Có lẽ chúng sẽ mở tiệc ăn mừng khi em khoẻ …”
Nói tạm biệt xong, Flint liền rời . Vài giây Sirius và Remus cũng bước , mới trò chuyện vài câu thì bà Pomfrey xuất hiện lệnh đuổi khách.
“Hết giờ thăm bệnh ! Xin chừa gian yên tĩnh cho bệnh nhân nghỉ ngơi.”
Bệnh xá về đêm yên ắng đến rợn , chỉ còn một Harry ở trong phòng. Ánh sáng lờ mờ toả từ những cây nến chỉ đủ để thấy trần nhà và những chiếc giường phủ ga trắng phau. Harry im lìm trong bóng tối, mắt chỉ khép hờ, thở cũng đều đặn như đang ngủ. Chỉ đến khi bà Pomfrey kiểm tra phòng bệnh cuối, cánh cửa khép , Harry mới chậm rãi mở mắt.