Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong ngày đầu tuần, tin tức gia tộc Malfoy ủng hộ chính sách của Thứ trưởng Potter trở thành tin tức nóng hổi của những mặt báo, chuyện hai họ từng đối địch khi còn học kể cả trong chiến tranh cả giới phù thuỷ đều hiểu rõ.
Tờ Nhật báo tiên tri bắt đầu đoán mò, bóp méo sự thật, chuyện Harry âm mưu từ , giống như chuyện lên làm Thứ trưởng ở tuổi 17 trong tính toán của . Harry tiếp nhận phỏng vấn, còn một lá thư nhắc nhở Rita Skeeter về một con bọ bất hợp pháp nào đó, vẻ đủ lâu để ả quên mất lời cảnh cáo của Hermione.
Trong một buổi chiều, Bộ pháp thuật dậy sóng một nữa… một thần sáng lao đến phòng Thứ trưởng Potter và tặng mặt ngài Thứ trưởng một cú đ.ấ.m vì…
”Bồ làm gì Ginny hả? Bồ kỳ thi quan trọng của con bé sắp đến ? Còn bày đặt tặng quà chia tay… quý hoá quá ha ngài Thứ trưởng, bồ từng hứa với điều gì lẽ bồ quên đúng ? Hay là do qua với đám Malfoy làm con bồ đổi. Mẹ kiếp… tại một bạn như bồ chứ!!! Còn xuất hiện mặt nào sẽ đánh bồ đó…”
xHENRI
Hai phù thuỷ choảng bằng nắm đấm, vẻ khá hài hước… căn bản chỉ một Ron đơn phương tay, Harry giống như chỉ im chịu trận, chẳng phản kháng chút nào dù chỉ bằng một lời …
Từ “Xin .” Chưa kịp thốt , Ron tức tối bỏ một nước… cũng đến cuối tuần, Harry lấy khăn tay lau vết m.á.u sẫm màu miệng, mũi thu dọn đồ đạc một lủi đến bệnh viện Thánh Mungo.
Harry cũng chẳng thể trách Ron, khi thấy món quà, cô bé vui vẻ bao nhiêu còn trở thành một cô gái bao ngưỡng mộ. Đến khi xong lá thư, cô bé Ginny bật ngay giữa đại sảnh đường mà chẳng thể kìm nén . Cảm giác như đang giữa thiên đường, liền hiện thực đánh rớt xuống địa ngục . lẽ sẽ nhanh thôi… Ginny sẽ nhanh chóng quên Harry thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/fanfic-drahar-unchosen/chuong-7.html.]
“Chuyện đó là thật ? Có một dám vung nắm đ.ấ.m mặt ngài Thứ trưởng?” Draco giống như đợi sẵn ở sảnh bệnh viện từ , chào đón Harry bằng mấy câu giễu cợt đáng ghét đó.
“Malfoy?” Harry hừ nhẹ , tự đến phòng bệnh của , tự quần áo xuống giường bệnh “Tin tức vẫn nhanh nhạy như ngày nào nhỉ, thực sự rút khỏi giới phù thuỷ ?”
Draco xách theo túi thuốc liền xuống bên cạnh giường: “Để trị thương cho… tóc đỏ vẫn nóng tính như ngày nào nhỉ. Tôi cảm giác càng ngày càng ốm yếu đó Potter, chẳng giống ngày chút nào.”
Draco dùng băng gạc thấm nước thuốc lau lau nhưng chỗ bầm vẫn tan biến, hoặc là lâu mới tan , vết m.á.u đỏ sẫm cũng khiến cảm thấy kỳ lạ… định kỳ mỗi tuần một đến tái khám cũng chuyện bình thường.
“Potter… m.á.u của màu nâu ? Vết thương của còn chịu lành … theo lý nước thuốc điều chế chỉ lau qua vết thương nhiều nhất là 3 , vết bầm tan biến .”
Harry theo bản năng liền tìm cớ né tránh: “Cơ địa của chậm thấm thuốc… lau qua mấy nữa tan làm .”
Draco đuổi nhưng vẫn ở lì , dồn dập đặt tất cả những câu hỏi mà cảm thấy thắc mắc ngay từ đầu…
“Tại m.á.u của đổi sang màu nâu đen? Tại khả năng hồi phục của suy giảm? Tại gầy gò xanh xao còn tệ hơn cả lúc mới gặp ? Cậu thiếu tiền ăn cơm ? Công việc nhiều đến mức còn chẳng thể ngủ ? Tại nhiệt độ cơ thể lạnh hơn bình thường ? Cậu cho … ?” Câu cuối cùng, giọng Draco nhỏ dần nỉ non như đang van cầu một điều gì đó…