“Ôi… xin mạo một chút, Potter mến, nhưng liệu sẵn lòng tới dự tiệc sinh nhật thứ năm trăm của đêm nay … thật đặc biệt vì sự mặt của và những bạn Gryffindor, một mối liên kết kỳ quái. Ta cảm thấy sự mặt của là niềm vinh dự lớn lao của …”
Harry làm như hào hứng: “Tôi vinh hạnh, thưa ngài Nick. Tôi sẽ đến đúng giờ… thể tặng quà cho ngài ? Nếu ngài nhận sẽ chuẩn một món quà nhỏ.”
Nick suýt mất đầu lên, điệu kỳ quái khó : “Nghe hấp dẫn đó… nhưng chỉ cần mặt thôi. chính xác thì nó là một bữa tiệc tử nhật, cần quà ngày đó . À tiện thể thể với gã Patrick rằng thấy kinh dị và đáng sợ ?”
“Tất nhiên !!!” Harry đồng ý ngay, dù nó cũng chẳng tác dụng gì.
“…Và giờ còn mời thêm vài vị khách nữa, hẹn gặp trong bữa tiệc.”
Harry đó thêm một lúc, vẻ rạng rỡ gương mặt thoáng qua liền biến mất… chuyện sắp bắt đầu .
“Không thể tin , bọn sắp đến một bữa tiệc tử nhật…” bước cùng hành lang, Ron rùng .
Hermione nắc nẻ: “Bồ tin … Ronald bỏ chạy từ hôm qua.”
Ron tiếp lời: “Mình cược là sẽ chẳng bao nhiêu sống mặt ở bữa tiệc như thế, thấy lạnh gáy … ai tổ chức tiệc ngày c.h.ế.t chứ.”
Harry lầm bầm: “Hy vọng là trong bữa tiệc sẽ món ăn nào đó, trông như thể bỏ miệng…”
Chẳng khác với ký ức chút nào, bữa tiệc vẫn gì đáng để mong đợi. Không khí rét buốt, chẳng khác gì đang bước tủ đông. Ánh nến xanh mai mị, hàng trăm hồn ma lơ lửng, sân khấu, mấy tay chơi nhạc với những cây đàn răng cưa, âm thanh phát chắc chắn… lắm.
“Không lắm… bồ nhẹ nhàng quá, thể gặp ác mộng hết năm nay. Mình còn cảm giác đang ở địa ngục…” Ron tự ôm lấy , kiềm chế cơn nôn lên đến cổ họng.
Hermione nãy mạnh miệng, cô nàng còn tìm hiểu cái gì mà lịch sử phép thuật từ những hồn ma… bây giờ cũng im bặt, mặt xanh mét, nắm c.h.ặ.t t.a.y Ron và Harry dám buông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/fanfic-drahar-unchosen/chuong-63.html.]
Có thể là góp phần ma mị, cũng thể những hồn ma thể ăn uống bằng cách ngửi mùi, Harry nghĩ .
Vì những món ăn tẩm đẫm mùi hôi thối, bánh thịt hầm, cá trích khô… tất cả đều thiu và mốc meo, hoặc là bốc mùi kinh dị như để cả tháng ngoài trời mưa.
Bỗng nhiên, một hồn ma chạy và hét lên như ma đuổi: “Đáng sợ quá… ai đó đang gào lên ngoài !”
Bộ ba cho một ánh mắt, đồng loạt chạy ngoài, giống như nhờ chuyện đó mà một cái cớ thật hảo, để thoát khỏi bữa tiệc đáng sợ .
Băng qua hành lang, ngay lập tức, cái lạnh của những hồn ma thế bằng cơn lạnh từ sống lưng với cái thứ đang chờ sẵn trong hành lang…
Một đám đông học sinh bu , ba tiến gần, chen chút bên trong vòng . Dưới ánh sáng chập chờn của ngọn đèn treo tường, con mèo lông xám của giám thị Filch, nó cứng đơ như tượng đá và treo ngược lên giá nến, đôi mắt nó vẫn mở… trợn trừng như thấy một điều đáng sợ ngang ngửa với cái chết.
Bức tường bên cạnh nó, một dòng chữ đỏ rực như bằng m.á.u hiện , dòng dung dịch màu đỏ hình như vẫn còn khô chảy dọc xuống sàn…
“PHÒNG CHỨA BÍ MẬT ĐÃ MỞ RA.
xHENRI
KẺ THÙ CỦA NGƯỜI THỪA KẾ, HÃY CẨN THẬN.”
“Ôi Merlin…” Hermione thốt lên, hai tay run rẩy che miệng.
Ron sợ hãi vô thức bước lùi về , còn đạp trúng vạt áo choàng của một học sinh khác.
Harry vẫn luôn giữ im lặng từ ban đầu, đôi mắt xanh nhíu , dán chặt bức tượng đá của bà Norris đang treo lơ lửng.
Tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ cuối hành lang, bóng gầy gò, khập khiễng lao tới như một cơn gió.
“Bà Norris!!! Norris của !” Giọng Filch khàn đặc, gương mặt đầy hoảng hốt và đau xót.