Harry cúi nhẹ đầu với ông Aberforth, dậy mở cửa ngoài, mở cửa thấy Draco mất đà suýt ngã Harry…
“Đừng với là nhầm chỗ… ngoài . Đã trưởng thành cả … thật hiểu dạo đang làm trò gì nữa.”
xHENRI
Chính Draco còn hiểu , câu hỏi đó còn thể trả lời cho chính .
”Với tư cách là một lương y tương lai, sợ mệt mỏi. Hay là về chính sách mới của . Pottah…” Hắn nhanh chóng chuyển chủ đề.
Draco gọi cho Harry một ly nước bí đỏ, loại đồ uống thể thiếu suốt mấy bữa ăn ở Hogwarts…
Harry nhấp một ngụm, mới : “Thông tin vẫn còn nhanh nhạy lắm… nhà Malfoy rút lui khỏi những hoạt động của giới phù thuỷ, nếu còn đến chính trị thích hợp lắm , quý ngài Malfoy?”
“Tôi chỉ trả ơn cho …” Draco ngừng một chút mới tiếp tục “Trật tự của giới phù thuỷ sắp dở sắp xếp , chuyện đó phù thuỷ nào cũng từng bàn tán qua thôi… thử nghĩ xem, gia tộc Malfoy luôn luôn coi trọng thuần huyết, nếu về phía , ủng hộ chính sách của … chỉ lợi hại.”
“Đó là ý kiến của ông Malfoy ?”
“Không… nhưng gia tộc Malfoy hiện tại, mới là quyền nhất.”
“Được … nên suy nghĩ thật kỹ vài ngày … thật nếu tính kỹ , chuyện giữa và sòng phẳng hết , ai nợ ai điều gì cả.” Harry bật nắp mặt đồng hồ quả lắc . “Đến giờ chúng về bệnh viện, trễ giờ dùng thuốc trưởng khoa Smethwyck sẽ để yên.”
Harry trở về bệnh viện, trưởng khoa Smethwyck chờ sẵn ở phòng bệnh…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/fanfic-drahar-unchosen/chuong-6.html.]
“Thuốc sẽ giao đến bộ pháp thuật thời gian mỗi ngày, cũng tranh thủ ngày nghỉ đến bệnh viện để kiểm tra tình hình… sẽ điều chỉnh liều lượng theo thể trạng của . Xin ngài Thứ trưởng bận rộn hãy nhớ rõ điều …”
Có vẻ như khi Harry dành một đêm thức trắng, để thành cho xong bản kế hoạch khi chết… trưởng khoa Smethwyck hình như vui cho lắm…
Harry chỉ đang sợ hãi, bản mỗi đêm đều trải qua những ngày truy đuổi trong giấc mơ… cảm giác mệt mỏi, vô vọng của những ngày tháng đó, Harry thực sự trải qua thêm nào nữa.
“Vậy… ngài trưởng khoa, thể xuất viện chiều nay ? Nếu làm từ bệnh viện, sẽ lên mặt báo mất…”
Trưởng khoa Smethwyck lườm Harry một cái, như kiểu: “Cậu đang đùa với đúng ? Chuyện đó quan trọng ?”
“Nó khá là quan trọng đó chứ, nếu đầu phe đối lập đang suy yếu… như làm thể kêu gọi ủng hộ nữa?”
“Thật , với tư cách là chủ trị cho … vẫn khuyên từ chức.”
Harry lắc đầu: “Tôi một cái c.h.ế.t lầm lũi trong bóng tối, những chuyện đang dang dở… bằng giá làm cho xong chứ, chuyện của thể buông xuôi cho khác giải quyết .”
Gặp một bệnh nhân cứng đầu, lương y chỉ thở dài: “Tôi luôn nể phục , Potter. Cậu đủ tuổi trưởng thành lao chiến tranh, đến khi trưởng thành lao cuộc chiến đòi công bằng cho các giới. Tôi thực sự mong thời gian của thể kéo dài mãi mãi…”
“Tôi cũng mong đợi điều đó, nhưng vẻ tự kết thúc nó sớm thôi…”
Trưởng khoa Smethwyck vẫn phê duyệt cho Harry xuất viện sớm hơn, trở về nhà riêng như mong .