Trong căn lều ngọn núi tuyết gần Durmstrang…
Draco cầm tờ báo tay, chỉ sơ qua nội dung, thời gian còn chỉ đăm đăm gương mặt mà hơn nửa năm gặp gỡ.
Draco thất thần như hơn 30 phút , đồ ăn bàn còn động đến một món nào.
Lật lật vài , chú ý từ , nhưng cái kết nào cho sự kiện sinh vật hút m.á.u kỳ lân, cũng thể nó công bố lên báo. Draco chẳng bất cứ thông tin gì về Harry, cho đến khi phiên xét xử của Sirius mở .
Trong thư, Zabini chỉ qua loa, chuyện vẫn , chẳng nhờ vả gì… bần cùng quá còn gửi thư đến cho Hermione và Ron để hỏi thăm Harry, hai họ như tờ giấy trắng, Harry cố hết mức để hai bạn của gặp chuyện nguy hiểm nào.
Với năng lực đó, lẽ Harry giải quyết ông thầy đó một cách gọn gàng.
Một giọng mang nặng âm sắc Đông Âu vang lên: “Harry Potter… cũng chú ý đến nó ? Phiên toà xét xử đó…”
Draco luống cuống xếp gọn tờ báo …
“Anh Krum… em chỉ xem chơi thôi.”
Krum vốn kiệm lời, cũng vạch trần Draco. Chỉ cần qua với Draco, ít nhiều đều sẽ thấy qua mấy lá thư dài nhưng bao giờ gửi của .
Câu đầu tiên lúc nào cũng là: “Thương nhớ Harry…” giờ hỏi đến giả vờ chối.
Krum tiếp: “Cậu bạn đó… giỏi đấy chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/fanfic-drahar-unchosen/chuong-56.html.]
Draco cũng công nhận điều đó, Harry sải một trăm bước chân… càng ngày càng xa tầm với, xa đến mức Draco thể chạm tới nữa .
Thấy Draco lơ đãng, Krum mới gõ nhẹ phần đồ ăn của Draco: “Chút nữa còn tập huấn ban đêm…”
xHENRI
Mấy ngày ở quảng trường Grimmauld, Harry khám phá kho sách cổ của nhà Black. Nên ăn cơm thì ăn, lúc nào sách thì vẫn , đến ngủ quên sa lon thì cha đỡ đầu đắp chăn cho, còn bế lên giường ngủ… Harry sớm muộn cũng sẽ trở thành cục cưng cha quý tộc chiều hư.
Harry cũng lấy cái mề đay từ tay Kreacher, cố giải thích với con gia tinh rằng, chú Regulus mới là tiêu huỷ cái thứ quái quỷ hơn bất cứ ai. Và là sẽ thành tâm nguyện đó cho chủ cũ của nó, cũng thể đối xử với nó khá tử tế vì ảnh hưởng từ Hermione, hoặc bởi vì là một Slytherin giống chú Regulus… mất đến vài ngày cân nhắc, Kreacher mới đưa cái mề đay Slytherin cho Harry.
Tháng 8, cơn mưa bất chợt phớt qua buổi chiều đầy nắng vàng đường phố London.
Remus Lupin xuất hiện cánh cửa lớn, tại căn nhà 12 quảng trường Grimmauld.
Remus trông như già tuổi, chiếc áo choàng sờn cũ nhiều mảnh vá, mái tóc nâu nhạt lốm đốm những sợi tóc bạc… như thể dấu vết thời gian tha cho Remus, một sống lang bạt khắp nơi.
Remus thả chiếc va li cũ kỹ, dán đầy băng dính xuống sàn…
Remus Sirius thật lâu, đôi mắt nhuốm màu mệt mỏi giấu nổi xúc động.
Sirius c.h.ế.t lặng, Remus chủ động sải bước qua ôm chầm lấy Sirius, siết mạnh tay đến nỗi cả hai đều loạng choạng vững.
“Trở về là …” Remus xúc động cảm thán.
Sirius khẽ , chú vỗ nhẹ lưng Remus, giọng chú khàn khàn: “Mình đây, Moony… chúng đều ở đây .”
Harry ngượng ngùng, định chào hỏi một tiếng, chuồn , chừa gian cho hai tâm sự. Ai ngờ Remus sang , chú dang tay chừa một trống giữa vòng tay của hai .